Chương 2298
Một mình Cao Phong chắc chắn không thể lái vài chiếc xe một mình, phải không?
Vì thế bây giờ anh mua nhiều như vậy, chẳng lẽ là định tặng cho bọn một chiếc làm quà ra mắt sao?
Nếu không một mình anh cũng không thể lái nhiều chiếc xe như vậy!
“Đúng, đúng, vậy con cứ biểu hiện thân thiết một chút.”
Nghĩ đến đây, Phùng Phương Huyền liếc nhìn Cao Phong đang nhắm mắt nghỉ ngơi, vội vàng khuyến khích Trần Tùng Sơn.
Đương nhiên, Trần Tùng Sơn sẽ không do dự, lập tức ngồi vào bên cạnh Cao Phong nói chuyện phiếm không ngừng.
Ngược lại, đó là Trần Ngọc Tâm, người vẫn giữ im lặng suốt thời gian qua, trong lòng cô ấy có chút cảm khái.
Vương Ngọc Hoa luôn luôn không thể ngẩng đầu lên trước mặt Phùng Phương Huyền, sau chuyện hôm nay, rốt cuộc thì bà ta cũng có thể thẳng lưng rồi đúng không?
Khả năng của Cao Phong đã khiến cho người lớn như bà ta đã lấy lại mặt mũi một chút.
“Ngọc Hoa này, Ngọc Tâm thật may mắn khi tìm được người tốt như Cao Phong.” Phùng Phương Huyền cười nói.
Sự kiêu ngạo lúc đầu khi đối mặt với Vương Ngọc Hoa cũng biến mất vào lúc này.
“Cũng tạm thôi.”
Vương Ngọc Hoa nhấp một ngụm trà thơm, chép chép miệng thuận tiện đáp.
Từ vẻ ngoài của bà ta thì dường như không quan tâm lắm.
“Ngọc Hoa, bà cũng không thể nói như vậy, tốt là tốt, bà quá khiêm tốn rồi!” Lúc này Phùng Phương Huyền không keo kiệt khen ngợi Cao Phong.
Nghĩ đến việc một lúc nữa Cao Phong sẽ đưa cho bọn họ một chiếc Rolls-Royce, trong lòng càng thêm hài lòng.
“Tôi không có khiêm tốn, đây là tôi nói thật. Có rất nhiều người theo đuổi Ngọc Tâm.”
“Còn có một người nữa, không biết còn giàu hơn Cao Phong biết bao nhiêu lần.” Vương Ngọc Hoa vẻ mặt tự đắc, cũng không sợ Cao Phong nghe thấy nên nói thẳng ra.
Khi nghe thấy điều này, ngoài Cao Phong vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Trần Ngọc Tâm, Trần Tùng Sơn và Phùng Phương Huyền đều có vẻ ngạc nhiên.
Còn có một người khác đang theo đuổi Trần Ngọc Tâm, hơn nữa có nhiều tiền hơn Cao Phong?
Đùa tôi à?
Ngay cả Trần Ngọc Tâm cũng không biết vấn đề này.
“Ngọc Hoa, không thể nào, Cao Phong có thể tùy tiện tiêu hơn 72 tỷ.” Phùng Phương Huyền sửng sốt hai giây, sau đó nói.
Vương Ngọc Hoa khẽ cong môi cười nói: “Hơn 72 tỷ? Trong tay người đó, mỗi ngày lãi suất ngân hàng hơn 72 tỷ.”
Nghe được mấy lời nói khoác không biết ngượng của Vương Ngọc Hoa, Phùng Phương Huyền lập tức sững sờ, Trần Tùng Sơn vô cùng khiếp sợ, còn Trần Ngọc Tâm thì mờ mịt.”
“Mẹ, mẹ…” Trần Ngọc Tâm vừa muốn hỏi.
Nhưng Vương Ngọc Hoa trực tiếp xua tay nói: “Được, được, không nói không nói nữa.”
Nói xong, Vương Ngọc Hoa một lần nữa cúi đầu thỏa mãn uống trà thơm.
Lúc này, bà ta có chút không kiểm soát được.
Phùng Phương Huyền mặc dù rất tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều.
Trên thực tế, bà ta lại càng cảm thấy Vương Ngọc Hoa đang nhân cơ hội để khoe khoang.
Gửi tiền lãi 72 tỷ một ngày?
Điều này là không thể!
Về phần Trần Tùng Sơn, anh ta nghĩ, mặc kệ người mà Vương Ngọc Hoa nói có tồn tại hay không, anh ta cũng sẽ phải dỗ Cao Phong để anh cho anh ta một chiếc xe.
Rolls-Royce hàng chục tỷ đồng, lái loại xe này đi đón gái, chẳng phải là rất có mặt mũi sao?
Trần Tùng Sơn càng nghĩ càng thấy đắc ý, hận không thể gọi Cao Phong là anh trai.
Tuy nhiên, Cao Phong không hề phản ứng với anh ta, bất kể anh ta nói gì, biểu cảm của anh vẫn không có gì thay đổi, anh cứ nhắm mắt nghỉ ngơi như thế.
Có vẻ như không muốn cho Trần Tùng Sơn một chút mặt mũi nào.
Tuy nhiên, dựa trên những việc làm trước đây của Trần Tùng Sơn, Cao Phong hoàn toàn không cần cho anh ta thể diện.
“Anh Phong, lễ giao xe đã xong, bây giờ anh muốn tôi làm thủ tục cho anh luôn không?”
Ngay sau đó, giám đốc bán hàng đã đích thân đến phòng nghỉ ngơi và lịch sự nói chuyện với Cao Phong.