Chương 2304
“Để tôi tìm lại cảm giác của Rolls Royce, vẫn luôn lái xe thể thao, vẫn chưa thử loại xe trâu bò này.” Lê Tiểu Quyền vừa nói vừa mở cửa.
Thương Tuấn Hồng bên kia cũng hét lên: “Nếu mà biết trước như vậy, tôi cũng đã đến đó để cho anh Vũ đập phá xe của tôi.”
“Ha ha!” Lê Tiểu Quyền cười cười, vươn tay mở cửa xe, vừa định lên xe thì đã bốn mắt nhìn nhau với Trần Tùng Sơn đang run rẩy.
“Không phải chứ, tại sao anh lại ở trong xe của tôi?” Lê Tiểu Quyền sững sờ hỏi.
“Tôi… Trần Ngọc Tâm là em gái tôi, Cao Phong là em rể tôi, tôi cũng muốn chiếc xe này…” Trần Tùng Sơn cắn răng giải thích.
Đương nhiên với thân phận của anh ta thì anh ta không đủ tư cách biết thế hệ con nhà giàu thứ hai Lê Tiểu Quyền, cho nên anh ta không biết thân phận của Lê Tiểu Quyền.
Nhưng mà Lê Tiểu Quyền phất tay mang theo hơn trăm người, vẫn là làm anh ta phải sợ hãi thở dốc.
“Anh Phong, đây là ai?” Lê Tiểu Quyền mặc kệ Trần Tùng Sơn, mà hỏi Cao Phong.
“Tôi không biết.” Cao Phong nhẹ giọng đáp.
“Không quen biết…” Lê Tiểu Quyền kéo Trần Tùng Sơn ra ngoài lẩm bẩm: “Không biết anh thì anh ngồi trong xe của tôi làm gì? Mẹ kiếp, cút đi!”
Trần Tùng Sơn lập tức tức giận, cảm thấy được sống không nổi, hừ lạnh một tiếng: “Anh vênh váo cái gì?”
Trong nháy mắt Lê Tiểu Quyền lập tức vui vẻ, túm lấy cổ áo Trần Tùng Sơn chửi bới: “Tôi thật sự không ngại nói cho anh biết ở cái thủ đô này, ngoại trừ anh Phong ra thì ở trước mặt ai tôi cũng dám vênh váo!”
“Có tin hay không, còn nói nhảm nữa, tôi sẽ để anh không sống nổi ở thủ đô này đó!”
Lúc này sắc mặt của Lê Tiểu Quyền vô cùng hung tợn, giọng điệu lạnh lùng, khí thế khiến Trần Tùng Sơn sợ hãi không dám thở mạnh.
Đối với thế hệ con nhà giàu thứ hai như Lê Tiểu Quyền và Thương Tuấn Hồng, điều mà họ không sợ nhất là gây sự, Trần Tùng Sơn dám thách thức Lê Tiểu Quyền, coi như là đá phải tấm thép.
“Anh, anh…” Trần Tùng Sơn nghiến răng, nhưng không dám nói thêm.
“Anh cái gì mà anh?” Lê Tiểu Quyền liếc nhìn cổ tay Trần Tùng Sơn, chế nhạo: “Đeo hàng giả Patek Philippe , anh thực sự nghĩ mình là thế hệ con nhà giàu thứ hai sao?”
Trần Tùng Sơn đỏ mặt ngay lập tức, anh ta không ngờ chiếc Patek Philippe này có vẻ ngoài gần giống hàng chính hãng đến 95% nhưng vẫn bị Lê Tiểu Quyền nhìn thấu thật giả.
“Cậu thả con trai tôi ra!” Phùng Phương Huyền hét lên.
Lê Tiểu Quyền liếc mắt nhìn Phùng Phương Huyền, và chế nhạo: “Bà lại là cái củ hành nào?”
“Được rồi.” Cao Phong xua tay.
Lúc này Lê Tiểu Quyền mới bỏ qua cho Trần Tùng Sơn rồi trực tiếp lên xe.
“Anh Phong, chúng ta đi dạo một vòng đi.” Thương Tuấn Hồng cầm chìa khóa xe lắc lắc.
“Được.”
Cao Phong cười nhạt, dẫn Trần Ngọc Tâm lên chiếc Rolls-Royce Gust màu tím.
“Người đến lái chiếc BMW này và chiếc Raptor đó quay về, chúng tôi và anh Phong đi một vòng đã.”
Thương Tuấn Hồng hét lên rồi lên xe nổ máy.
Cao Phong dẫn Trần Ngọc Tâm vào xe và giúp Trần Ngọc Tâm thắt dây an toàn.
“Cao Phong, cám ơn!” Trần Ngọc Tâm đột nhiên nói không nên lời.
“Không sao, tôi dẫn cô đi một vòng trước để làm quen xe, từ nay chiếc xe này sẽ là của cô.” Cao Phong hờ hững xua tay.
“Hả?” Trần Ngọc Tâm sửng sốt khi nghe những lời đó.
“Hả cái gì mà hả, tôi nói cái gì thì nhất định sẽ làm được, không phải cô nói cô thích màu này sao?”
“Đừng từ chối, hôm nay vui vẻ, ngồi đi.” Cao Phong vươn tay, nổ máy.
Giám đốc bán hàng cũng tính tính là biết điều đã rót đầu dầu cho mấy chiếc xe.
Bình thường mua xe ở cửa hàng 4S thì nhiều lắm sẽ cho anh một ít dầu sau khi lấy xe mới thì người ta còn phải chạy đến cây xăng.
Giám đốc bán hàng này đã giúp Cao Phong giảm một số rắc rối.
Ba chiếc Rolls-Royce thuộc các dòng khác nhau được đặt cạnh nhau đang nổ máy chuẩn bị đi, động cơ liên tục gầm rú.
Mọi người xung quanh đều nhường đường vì sợ cản đường đi của họ.
“Anh Phong, tôi chưa cho anh xem tôi đua xe, hôm nay tôi sẽ cho anh mở mang tầm mắt cái gì được gọi là thần xe ở thủ đô!”