Chương 2330
“Vâng, vâng, ông Phạm, đừng lo, đừng lo lắng, ngày mai tôi sẽ làm ngài lòng.”
Phạm An Quốc hừ lạnh một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Lúc này, Phạm An Quốc thậm chí còn không biết khu thương mại Kiên Thành đã tìm ra cách đối phó với thủ đoạn của mình.
Lúc Cao Phong sắp xếp thì tất cả những người không liên quan đều bị đưa ra ngoài.
Những người thuê ở khu thương mại Kiên Thành cũng sẽ không công khai vấn đề này.
Phạm An Quốc không có bất kỳ kênh nào để lấy tin tức.
Để rồi ngày mai, người mà ông ta sắp đặt sẽ đi qua thì nhất định sẽ trở về tay trắng.
Điều mà ông ta còn không biết là Cao Phong đã chuẩn bị xong những thứ cuối cùng, sáng mai anh sẽ đến nói chuyện với ông ta.
Vào ban đêm.
Bóng tối vô biên bắt đầu bao trùm phần này của thủ đô.
Những người khác nhau đang làm những việc khác nhau ở những nơi khác nhau.
Thương Hồng Thành và những người khác đã chuẩn bị cả buổi chiều.
Cho đến tối, bọn họ vẫn bận rộn.
Nhìn thấy khu thương mại Kiên Thành vẫn rực rỡ ánh đèn, nhưng không nhộn nhịp như xưa.
Lê Tiểu Quyền và Thương Tuấn Hồng đã thiết lập các trạm kiểm soát ở tất cả các lối vào để ngăn khách hàng đến khu thương mại và yêu cầu họ quay lại vào ngày khác.
Khu thương mại được chiếu sáng rực rỡ nhưng đường phố lại vắng vẻ và vắng vẻ vô cùng.
Chỉ trong tòa nhà quản lý, mọi người liên tục ra vào tòa nhà bằng những chiếc ô tô hạng sang.
Thương Hồng Thành và những người khác đang chuẩn bị gì, Cao Phong cũng không quản, hơn nữa cũng không đi hỏi.
Đã dùng thì không nghi, đã nghi thì không dùng.
Cao Phong luôn yên tâm về bọn họ.
Nên anh chỉ yên tâm ngồi lại, chờ tin vui của họ.
Mười một giờ tối.
Khổng Duệ Chí đã gửi một tin nhắn vỏn vẹn 4 từ.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
Lúc này Cao Phong mới yên tâm.
Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ đợi cơ hội đến.
Và ngọn gió cổ đông này đương nhiên phải do Cao Phong thổi.
Ngày mai thủ đô sẽ không bình yên.
Nhà họ Diệp ở thủ đô.
Diệp Thiên Long cũng không có nghỉ ngơi.
“Dương Bình, tôi có chút căng thẳng.” Diệp Thiên Long khẽ thở dài, điếu thuốc trong tay đang từ từ cháy.
“Trung tướng Long, đây là quyết định của ông, nếu ông đã làm thì đừng suy nghĩ nhiều.” Trọng Dương Bình nhẹ giọng khuyên nhủ.
Vẻ mặt của Diệp Thiên Long vẫn không chút thư giãn.
“Đây là quyết định của tôi, nhưng tôi không biết quyết định này là đúng hay sai.”
“Tôi có thể ra tay ngay bây giờ. Nếu tôi ra tay thì cậu ấy sẽ tránh được rất nhiều chướng ngại vật, chắc chắn sẽ không bị cản trở việc cậu ấy bay lên cao.”
Trọng Dương Bình khẽ lắc đầu nói: “Đáng tiếc, ông không làm được chuyện này, vị chiến binh bên cạnh ông cụ hai ngày nay đang hoạt động, xem ra đang điều tra cái gì đó.”
“Ngoài ra, ông cũng nói rằng hoa trong nhà kính thì nhất định không chịu được mưa gió.”
“Sau khi Cao Phong tự mình làm tất cả những việc này, rồi chúng ta thực hiện kế hoạch của ông là có thể dệt hoa trên gấm, chỉ như vậy thì mới không có sơ hở nào.”
“Dù sao thì chỉ khi Cao Phong hoàn thành điều gì đó thông qua năng lực của bản thân thì cậu ấy mới có thể thực sự nhận được sự tán thành của người khác.”
“Nếu không, sẽ không có ai có người nào phục cậu ấy.”
Trọng Dương Bình nói rất nhiều, và những gì ông ta nói cũng rất có lý, điều này khiến cho nỗi lo lắng trong lòng Diệp Thiên Long cuối cùng cũng bớt đi.
Tuy nhiên, ông ta ít lo lắng về Cao Phong, mà là lo lắng về ông cụ nhà họ Diệp.
“Ông nói vị chiến binh bên cạnh ông cụ hai ngày nay nhiều lần hành động?” Diệp Thiên Long nhíu mày hỏi.