RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2346

Tào Lập Tin nghe xong càng hoảng hốt, không khỏi liếc về phía Phạm An Quốc, Phạm Thanh Nhiên và những người khác trong nhà họ Phạm.

Nhưng lúc này, không ai lên tiếng.

Tào Lập Tin cảm thấy hối hận, biết không ai giúp mình nên chỉ có thể đi đến bên cạnh Cao Phong.

Một bước lại một bước, khó như lên núi đao xuống chảo dầu vậy.

Cho đến khi Tào Lập Tin bước đến bên cạnh Cao Phong, ông ta mới cảm nhận được áp lực mạnh mẽ.

Như thể ông trời đang ở trên cao, ông ta không thở được.

Trong áp lực mênh mông, còn có sát ý lạnh lẽo vô tận, như muốn đóng băng ông ta đến chết.

Tào Lập Tin chưa bao giờ cảm thấy khí thế mạnh mẽ này, ngay cả khi ở cạnh Phạm An Quốc.

Cao Phong hiển nhiên không có biểu hiện gì tức giận, ngay cả vẻ mặt cũng không có chút nào thay đổi, nhưng mà khi cảm giác được khí tức này là biết trong lòng vô cùng tức giận.

“Cao Phong, cậu, cậu muốn làm gì hả?” Phạm An Quốc không thể ngồi yên.

Đánh chó cũng phải nể mặt chủ!

Nếu Cao Phong đánh Tào Lập Tin, nó sẽ tương đương với việc đánh vào mặt Phạm An Quốc.

Tuy nhiên, Cao Phong hoàn toàn không quan tâm đến ý đến ông ta.

Người đứng đầu nhà họ Phạm, một trong ba gia tộc ở thủ đô, bị Cao Phong trực tiếp bỏ qua.

“Từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện thì tôi chưa bao giờ nhìn thấy cha tôi. Mẹ tôi không quan tâm đến tôi, vì vậy tôi không phải là trẻ mồ côi, nhưng tôi cảm thấy như một đứa trẻ mồ côi.”

“Nhưng, tôi may mắn gặp được ông nội. Ông nội đã tận tụy nuôi dưỡng và dạy dỗ bằng tất cả tâm sức của mình.”

Cao Phong từ từ duỗi tay ra ấn vào vai Tào Lập Tin, khiến Tào Lập Tin lập tức trầm xuống.

Và Cao Phong tiếp tục nói về quá khứ.

Cả trăm người hai bên đều rất nghiêm túc lắng nghe.

“Ông tôi nhập ngũ những năm đầu nên không có nhiều văn hóa, nhưng ông luôn dạy tôi rằng tôi phải biết tu dưỡng và đối xử tốt với người khác.”

“Tôi luôn giữ trong lòng những lời dạy bảo đó nên không bao giờ chủ động tranh chấp với người khác.”

“Trong những năm qua, bất kể tôi ở đâu và đứng ở vị trí nào, dù một tay che trời, tôi cũng chưa từng độc đoán, đối xử với người khác và sự việc, tôi có thể gọi là tốt bụng.”

“Ông nói, tôi không được dạy dỗ?”

Tào Lập Tin khóe miệng lại mấp máy, yết hầu của ông ta điên cuồng nuốt xuống, nhưng ông ta không nói được lời nào.

Vẻ mặt của Cao Phong vẫn không thay đổi, anh từ từ thu lòng bàn tay khỏi vai Tào Lập Tin, lẩm bẩm hai giây rồi đột nhiên quát lên: “Ông mắng tôi là đồ vô học, vậy thì chẳng phải ông đang nói ông nội tôi không biết dạy cháu?”

“Chát!”

Khi nói xon, Cao Phong giơ hai lòng bàn tay lên và tát vào mặt Tào Lập Tin một cái.

Một âm thanh rõ ràng, vang vọng khắp nơi.

Khuôn mặt của Phạm An Quốc đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.

Việc đánh chó tùy thuộc vào chủ nhân, là trợ lý của ông ta, Tào Lập Tin đại diện cho bộ mặt Phạm An Quốc.

Tuy rằng cái tát của Cao Phong không phải là chạm vào Phạm An Quốc, nhưng lại khiến ông ta càng xấu hổ hơn.

“Ông tôi vì Việt Nam nam chinh bắc chiến, vào sinh ra tử, và có vô số đóng góp. Hai mươi năm trước ông ấy cũng đã lên đến ba sao.”

“Chỉ bằng ông mà cũng đủ tư cách trách cứ ông ấy?”

Cao Phong hét lên một lần nữa, sau đó vung tay ra một lần nữa.

“Chát!”

Tào Lập Tin che mặt im lặng, cúi đầu không nói gì.

Phạm An Quốc và tất cả các thành viên trong gia đình họ Phạm đều sững, bao gồm cả Thương Hồng Thành và những người khác cũng bị sốc.

Cao Phong đã nói gì?

Ông nội của anh, ông ấy đã đạt được ba ngôi sao trên vai vào hai mươi năm trước, đó không phải là…

Hàm tướng?

Vậy thì thân phận của Cao Phong, không phải chỉ là ông chủ giàu có thôi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi