Chương 2383
“Ầm! Cách, cách!”
Chiếc điện thoại di động mới cứng có giá thành không nhỏ đã bị Cao Anh Hạo ném cho vỡ thành năm bảy mảnh rơi tứ tung trên mặt đất.
Đồng thời, Cao Anh Hạo cảm giác cổ họng của anh ta ngọt ngọt, máu nóng cũng dâng lên lần thứ hai, suýt chút nữa là anh ta lại phun một ngụm máu tươi ra.
Anh ta phải kiềm chế để không nôn ra máu nữa.
Tức giận hại đến thân thể, tức giận hại đến thân thế, điều này anh ta vẫn nhớ.
Nếu như anh ta không kiềm chế nổi thì chưa kịp đợi đến khi Cao Phong đến chém anh ta thì sợ là anh ta đã ho ra máu mà chết trước rồi.
“Người nhà họ Phạm đúng là loại người lật lọng trắng trợn mà!”
“Lần trước ông đây gọi điện thoại cho ông ta, ông ta còn nói ông ta sẽ không bao giờ làm bạn bè với Cao Kình Thiên cơ mà! Mẹ nó, ông ta còn nói đến chết thì ông ta cũng không kết bạn với Cao Kình Thiên cơ mà!”
“Một gia tộc lớn như thế mà dám ăn nói lật lọng như vậy sao, con mẹ nó, lũ rác rưởi này! Khốn khiếp! Phạm An Quốc là đồ rác rưởi, cả nhà họ Phạm đều là đồ rác rưởi! Con mẹ nó chứ!”
Cao Anh Hạo tiến lên một bước, anh ta bắt đầu dẫm và nghiền nát chiếc điện thoại di động lần thứ hai một cách điên cuồng.
“Cậu Anh Hạo, việc gì đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, cho dù anh có tức giận nữa cũng vô dụng thôi.”
“Thà chúng ta mau nghĩ kế hoạch mới để thay đổi mọi chuyện còn hay hơn.”
Vị Trưởng Lão thứ nhất trầm mặc một lát, rốt cuộc ông ta cũng đứng lên nói một câu.
Thấy vị Trưởng Lão thứ nhất mở miệng, những người khác mới dám phụ họa theo, họ cũng gật đầu không ngừng rồi nhẹ giọng khuyên lơn Cao Anh Hạo.
Nhưng làm sao mà Cao Anh Hạo có thể nghe lọt những lời đó được, bây giờ anh ta chỉ hận không thể tới ngay Thành phố Hà Nội để xẻ thịt Phạm An Quốc với Cao Phong ra cho chó ăn!
Nhưng mà anh ta cũng chỉ dám nghĩ trong đầu như vậy thôi.
“Chúng ta đã không còn bất cứ hy vọng nào ở Thành phố Hà Nội nữa rồi, vì lẽ đó cũng đừng hi vọng vào bên kia nữa.”
Vị Trưởng Lão thứ nhất than nhẹ một tiếng, ông ta nói rằng: “Tuy rằng không biết cụ thể rằng bên kia có chuyện gì xảy ra, nhưng hiện tại nhà họ Phạm đã phản chiến rồi, đó là một sự thật không thể chối cãi được. Nhất định là có nguyên nhân trong đó.”
“Rốt cuộc là bởi vì Cao Kình Thiên hay là bởi vì nguyên nhân khác, điều này vẫn là một câu hỏi mà chúng ta không thể nào biết được.”
“Nhưng trước hết chúng ta phải hiểu rằng tình huống trước mắt vô cùng bất lợi đối với chúng ta, chỉ sợ ngay cả những bộ phận, chi nhánh còn lại chúng ta có muốn giữ cũng không được nữa.”
Vị Trưởng Lão thứ nhất phân tích rõ ràng, có thể nói là “Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.”, vì vậy mà rất nhiều thành viên nhà họ Cao đều chậm rãi gật đầu biểu thị sự đồng ý của họ.
Thế nhưng, nói đi nói lại thì trên thực tế bọn họ chẳng có mấy người là có năng lực thực sự, nên cho dù ai có nói gì nghe xuôi tai một tý là bọn họ đều sẽ cảm thấy hợp lý.
Nếu thật sự là mỗi người trong tất cả bọn họ đều có tài cán, thì làm sao sẽ đến phiên Cao Anh Hạo nhận vị trí Đại đệ tử thứ ba được?
“Không gánh nổi thì không gánh nổi, nhà họ Cao của chúng ta đã phát triển nhiều năm như vậy mà còn không bằng một Khối tập đoàn Đế Phong đó sao?”
Một thanh niên ngồi ở trên xe lăn hừ lạnh một tiếng rồi nói rằng:
“Đó chỉ là một đám người rác rưởi mà thôi, cho dù chúng ta có nhường họ một tý như vậy thì có làm sao? Việt Nam vẫn còn rộng lớn lắm đó.”
Người thanh niên này chính là Cao Dương.
Bất kể là lúc trước âm mưu làm hại ông lão nhà họ Cao hay là nhằm vào Cao Phong sau đó thì Cao Dương cũng là người đã đóng góp không nhỏ vào hai vụ trên.
Cao Anh Hạo, Cao Bằng và Cao Dương, đó chính là ba kẻ địch lớn nhất của Cao Phong.
Lúc trước Cao Dương đã bị chặt đứt hai chân, tuy rằng bây giờ anh ta đã khôi phục lại trạng thái bình thường nhưng anh ta cũng đã bị thọt chân rồi.
Mà Cao Dương cũng không chữa trị dứt điểm hoàn toàn, anh ta muốn khắc sâu vào trong đầu nỗi sỉ nhục đó.
“Đúng, những lời mà cậu Cao Dương nói rất hợp lý.”
“Cho dù chúng ta có dâng hai tay nhường tất cả cho họ thì chính chúng ta mới là người bị tổn thất về tiền bạc mà?”