RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Anh! Đồ lưu manh!" Kim Tuyết Mai biết mình đuối lý, phẫn nộ hô lên một tiếng, sau đó rầm một cái đóng cửa lại.

Cao Phong lắc đầu cười khổ. Ba năm kết hôn dù sao cũng coi như vợ chồng, nhìn cơ thể của nhau thì thành lưu manh rồi?

Đóng cửa lại, Kim Tuyết Mai mặt đỏ tới mang tai, hãi hùng khiếp vía. Loại chuyện này đơn giản chính là xấu hổ muốn chết luôn!

Tim Kim Tuyết Mai đập điên cuồng, vừa thẹn thùng, lại vừa có cảm giác kích thích...

Cao Phong có dáng người tốt như vậy, bình thường mặc quần áo thì không nhìn ra, nói thật thì cô cũng không nhìn kĩ Cao Phong. Vóc người cường tráng quyến rũ, quá hấp dẫn đối với phụ nữ.

Bỏ qua những cái khác, chỉ riêng dáng người này của Cao Phong thật sự làm cho Kim Tuyết Mai có chút ngoài ý muốn, càng có chút chờ mong.

Lúc Cao Phong đi từ nhà vệ sinh, Kim Tuyết Mai đã thay một bộ quần áo ngủ kín đáo, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng ngồi bên giường.

"Về sau không có sự đồng ý của tôi thì không cho phép anh đi vào phòng tắm!"

Kim Tuyết Mai nhíu mày nhìn Cao Phong, lạnh lùng nói.

Cao Phong yên lặng, như này thì có hơi quá đáng rồi, phòng vệ sinh mà cũng không cho vào?

"Chúng ta là vợ chồng hợp pháp đấy!" Cao Phong cảm thấy cô cần phải nhớ lại chuyện này.

Kim Tuyết Mai dừng một chút, nói: "Vậy cũng không được, nếu không thì tôi dọn ra ngoài cho anh ở đây một mình."

"Em không sợ mơ thấy ác mộng à?" Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai nói đầy ẩn ý.

Cô nghe vậy thì mặt có chút hồng. Thỉnh thoảng đúng là cô sẽ gặp ác mộng, nửa đêm tỉnh lại thấy anh trong phòng thì có thể giảm bớt cảm giác sợ hãi.

Đây cũng là vì sao mà trước đó cô rất ghét Cao Phong, nhưng lại không đuổi anh ra khỏi phòng.

"Hừ! Không có anh thì một mình tôi cũng có thể ngủ ngon. Tôi căn bản không cần bất kỳ trợ giúp nào từ anh cả!"

"Cho nên đừng quá đề cao bản thân." Kim Tuyết Mai cực kỳ không kiên nhẫn mà nói.

"Được, em nói sao thì là vậy" Cao Phong sờ lên mũi, cũng không muốn cãi nhau với Kim Tuyết Mai, đành nằm trên chăn nệm dưới nền đất.

"Phù..." Kim Tuyết Mai thở nhẹ ra một hơi, lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng lắng xuống.

Vừa rồi cô ra vẻ tức giận nhưng thật ra trong lòng thấy thấp thỏm nên mới dùng cách đó để che giấu đi.

Cô thật sự sợ hãi, lỡ như Cao Phong nhìn thấy cơ thể của cô rồi nổi lòng háo sắc thì dù anh có làm gì đối với cô cũng là chuyện hợp pháp.

Cho nên, anh mà thực sự làm cái đó đó với cô thì cô cũng chỉ có thể yên lặng mà chấp nhận.

Nhưng may mà Cao Phong không như vậy. Hai người đều không nói gì cả, nằm ở chỗ của mình mà ngủ thiếp đi.

Cao Phong nằm trên đất, trong đầu nghĩ tới kế hoạch sau này, còn chưa tới bước quan trọng nhất mà đã ngủ thiếp đi.

Còn Kim Tuyết Mai thì hiển nhiên là đã quá mệt mỏi nên nhanh chóng đi vào mộng đẹp, tiếng hít thở đều đều vang lên.

"Vất vả cho em rồi." Cao Phong than nhẹ một tiếng.

Nếu như Cao Phong không tiếp cận với nhà họ Cao lần nữa thì công lao lần này của Kim Tuyết Mai đúng thật là sẽ bị người ta cướp đi.

Gia đình Kim Tuyết Mai ở tập đoàn Kim Thiên đã gặp nhiều khó khăn, thậm chí ngay cả bà cụ Kim cũng không nói giúp bọn họ tiếng nào.

Nhưng giờ thì tốt rồi, Cao Phong bây giờ đã không còn là Cao Phong ngày trước nữa.

Những chuyện anh muốn thay đổi thì chỉ cần một cuộc gọi, thậm chí là một ánh mắt là xong.

"Cứ làm khó dễ đi, ngày mai các người hung ác với cô ấy bao nhiêu thì đến lúc đó các người sẽ hối hận bấy nhiêu.

Bất động sản Phong Mai muốn chơi chết một cái xí nghiệp Kim Thiên thì chỉ là chuyện quá đơn giản.

"Ừm... Hừ... Bỗng nhiên, một âm thanh bất thường truyền đến tai Cao Phong.

Giọng nói này làm cho người ta có những suy nghĩ kì quái, đồng thời, nó lại được phát ra từ Kim Tuyết Mai.

"Cao Phong..." Cao Phong vừa mới chuẩn bị đứng dậy liền nghe thấy Kim Tuyết Mai nhỏ giọng gọi tên mình.

Anh lắc đầu thở dài, Kim Tuyết Mai chính là một người ra vẻ mạnh mẽ.

Cô vừa mới nói không cần Cao Phong, còn nói muốn ở phòng khác, vậy mà giờ mơ thấy ác mộng thì lại gọi tên anh.

"Tuyết Mai, lại gặp ác mộng à?" Cao Phong bên cạnh nhẹ giọng hỏi, tiện tay mở đèn lên.

"Tôi đau bụng..."

Kim Tuyết Mai nằm trên giường, mặt trắng bệch, hai tay ôm bụng, mắt nhắm chặt lại, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Cao Phong kinh hãi, đây đâu giống như đang nằm mơ.

Không kịp nghĩ nhiều, anh tiến tới nắm lấy tay cô, bàn tay lạnh buốt giống như đang cầm một khối băng vậy.

Kim Tuyết Mai muốn rút tay về nhưng bản thân lại đau đến không còn chút sức lực nào.

Cao Phong sững sờ, cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay cô, lại thấy cô đang ôm bụng thì trong lòng chợt hiểu ra.

"Em đến ngày à?" Cao Phong có chút lúng túng hỏi.

"Ừm..." Kim Tuyết Mai trầm mặc một lúc rồi đáp lại như tiếng muỗi kêu.

"Em đợi anh một chút." Cao Phong đắp kín chăn lại cho cô rồi quay người đi ra ngoài.

"Anh!" Kim Tuyết Mai cắn chặt răng, cố mở to hai mắt nhìn bóng lưng của anh mà hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Trong lòng trở nên lạnh lẽo, vô cùng thất vọng đối với anh.

Mặc dù cô và anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng dù sao cũng được coi là vợ chồng, lại cùng sống chung trong một mái nhà đến tận ba năm, nói không có chút tình cảm nào thì là giả.

Chí ít trong lòng cô, những người đàn ông bên ngoài khẳng định không thể so sánh với anh.

Bằng không, sao cô có thể tùy tiện để một người đàn ông ngủ trong phòng cùng với mình.

Nhưng bây giờ thì sao? Mình đau đến toàn thân đều run rẩy, vậy mà Cao Phong lại ra đi không thèm quan tâm. Điều này làm cho cô cực kỳ tức giận.

"Căn bắn tôi không nên ôm hi vọng gì đối với anh, đúng là không trông cậy được gì mà!"

Mắt cô long lanh nước mắt, tội nghiệp mà lẩm bẩm. Bây giờ cô cực kỳ yếu ớt, giống như mèo con tự liếm vết thương của mình.

Sau khi Cao Phong rời khỏi phòng thì đi ngay tới phòng bếp, lạch cạch mở bếp ga lên rồi nấu một bát rưỡi nước.

Tiếp theo anh mở tủ lạnh lấy ra một củ gừng rồi rửa sạch.

"Cạch cạch cạch!" Tay trái giữ lấy củ gừng, tay phải dùng dao thái lát mỏng.

Ở rể nhà họ Cao ba năm, anh đối với mấy việc giặt giũ, nấu cơm cực kỳ thành thạo.

Dao phay liên tục lên xuống, củ gừng trong tay biến thành từng lát mỏng.

Anh bỏ thêm đường đỏ vào nồi, sau đó bỏ gừng vào lại đậy nắp rồi đun sôi lên.

Trong phòng, Kim Tuyết Mai cong hai chân lên, cơ thể co quắp lại, sắc mặt càng trắng bệch ra.

Miệng cắn lấy một góc chăn, nhẫn nại chịu đựng đau đớn.

Vốn định nhờ Cao Phong lấy cho mình ly nước, nhưng lâu như vậy rồi, cho dù có đun nước sôi thì cũng phải xong rồi đi?

"Anh ta căn bản không đặt mình trong lòng, chưa từng."

Kim Tuyết Mai thất vọng vô cùng, một lúc sau càng cảm thấy hối hận.

Sớm biết trước thì đã nghe mẹ, ly hôn với Cao Phong cho rồi.

Anh ta vô dụng thì thôi, nhưng tối thiểu trước kia còn quan tâm mình. Phần chân tình đó Kim Tuyết Mai có thể cảm nhận được.

Cho nên cho dù là vì phần quan tâm này, cô cũng không đuổi anh ra khỏi nhà họ Cao.

Nhưng hiện tại Kim Tuyết Mai đã nhìn ra rồi, Cao Phong vốn không quan tâm mình, ngay tại lúc mình yếu ớt nhất thì lại không biết chạy đi đâu rồi.

"Lạch cạch." Cửa phòng mở ra, Cao Phong đi vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi