RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2415

“Đúng là không ổn thật, con đường này không có trên định vị sao?” Phạm Thanh Nhiên cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói.

Cao Phong hơi do dự, sau đó nhanh chóng quyết định, chuyển sang số lùi, bắt đầu lùi xe.

Đừng nghĩ đến chuyện quay xe, đường nhỏ như vậy, hai bên đều là vành đai màu xanh, còn có tường ngăn cách, không thể quay đầu được.

“Có chuyện gì vậy?” Phạm Thanh Nhiên vội hỏi.

“Có điều không đúng, chúng ta phải ra ngoài.” Vẻ mặt Cao Phong cực kỳ thận trọng.

Trong đầu anh đang suy nghĩ trong khoảng thời gian này mình có đắc tội với ai không.

“Brừm brừm brừm!”

Cao Phong mới lùi chưa được 100 mét, phía sau đột nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô.

Đèn chiếu xa rọi vào kính chắn gió phía sau xe.

“Cạch!”

Xe dừng lại, có người bước xuống.

“Hỏng rồi! Thật sự có người nhắm vào chúng ta, gần đây không biết chúng ta có đắc tội với ai không?” Cao Phong nhíu mày, anh cầm lấy di động, hỏi.

“Em, em, là kẻ thù thì có tính không? Chỉ là kẻ thù của một mình anh!” Phạm Thanh Nhiên suy nghĩ một chút rồi trả lời.

“Bây giờ không phải là lúc để nói đùa.”

Cao Phong vừa lấy điện thoại ra vừa bấm số rồi anh tiến trong xe, rồi anh đạp ga chạy về phía trước.

“Soạt!”

Đúng lúc này, phía trước có một chiếc xe chạy trực tiếp tới đầu xe của Cao Phong.

Đèn pha sáng lên ngay lập tức.

Đèn pha của xe này chắc chắc đã được sửa lại, chiếu rất sáng.

Khi đèn pha chiếu vào, mắt của Cao Phong và Phạm Thanh Nhiên như bị mù trong vài giây.

Cao Phong vội vàng cúi đầu, trong lòng anh có chút khó chịu.

Không biết đối phương là ai, thực lực như thế nào, thật sự không thể xem thường họ được.

“Cô có vệ sĩ đi theo à?” Cao Phong suy nghĩ, lúc Phạm Thanh Nhiên ra khỏi nhà, chắc chắn nhà họ Phạm sẽ cho người âm thầm đi theo để bảo vệ cô ta.

“Em… em đuổi bọn họ đi hết rồi, để không làm trễ buổi hẹn của em với anh.”

Hai ngón trỏ của Phạm Thanh Nhiên chạm vào nhau rồi lại tách ra, cô ta xấu hổ nói.

“Lần này khó thoát rồi đây!”

Cao Phong khẽ lắc đầu, nhưng anh cũng không quá hoảng hốt. Anh đưa tay bấm điện thoại gọi cho Lê Tiểu Quyền.

Đường thì hẹp, trước sau đều có xe, hai bên trái phải thì cây cối xanh cao nửa thước và còn mấy bức tường ngăn nữa.

Trong lúc này, họ không thể tránh được, chỉ có thể đương đầu với nó mà thôi.

Nhưng Cao Phong lại không biết tình hình đối phương như thế nào, có bao nhiêu người và có mang theo vũ khí hay không.

Vậy nên Cao Phong không liều lĩnh được, bây giờ anh kêu viện binh là cách thích hợp nhất.

“Cao Phong, anh đừng đứng lại chứ,chúng ta vượt đi, đạp chân ga, lao tới luôn.” Phạm Thanh Nhiên có chút hoảng loạn nói.

“Nếu chỉ có một xe thì không thành vấn đề, nhưng nhìn đi, ít nhất cũng có mười chiếc đang chạy tới.”

“Sức của con Mercedes-Benz này không thể đâm được mười chiếc xe đâu.” Cao Phong than thở.

“Này anh Phong, anh đâu rồi, bảy giờ rồi đó, một tiếng nữa là bắt đầu rồi!”

Lê Tiểu Quyền nghe điện thoại, có âm thanh DJ chói tai từ đầu bên kia truyền tới, chắc là đang thử âm thanh.

“Tôi đang bị bao vây, gọi người tới đây.” Cao Phong vừa nói xong, thân xe f\đã rung lắc dữ dội.

“A!” Phạm Thanh Nhiên hét lên.

Cao Phong quay đầu nhìn ra phía sau, có một chiếc xe đang đâm mạnh tới.

“Còn chưa xuống xe? Đâm tiếp đi!”

Chiếc xe kia đâm một cái còn chưa đủ, người điều khiển xe lại từ từ lùi xe về phía sau, kéo dài khoảng cách rồi lại đâm vào.

“Hả, anh Phong, anh nói gì vậy? Cậu Tuấn Hồng, tắt âm thanh đi!”

Bên Lê Tiểu Phong rất ồn ào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi