RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2428

Thấy cảnh này, Lê Tiểu Quyền và Thương Tuấn Hồng đều cười đau ruột.

“Ông đây đã nói rồi, ngày hôm nay không cho ai trốn hết!”

Lê Tiểu Quyền quát to một tiếng, bỗng nhiên anh ta kéo cò súng ra rồi bắn lên trời.

Nhìn đường xá xung quanh, tất cả đều là quân cứu viện của Cao Phong. Hơn mười thanh niên ngây người trong giây lát.

Như thế này thì làm sao họ có thể chạy được nữa cơ chứ?

“Bang! Bang! Bang!”

Ngay lập tức, ba phát súng bắn ra trực tiếp bắn vào hàng hóa bên cạnh.

Rất nhiều lá cây lần lượt rơi xuống, làm cho mọi người sợ hãi đến nỗi cả mất hồn vía.

Đường lên trời hay xuống đất đều không có.

Lúc này mấy chục thanh niên đã bị bọc trong bao tải, khó có thể thoát được.

Sau khi Dương Đông Huy thấy tình hình đã trở nên vô cùng rối loạn, anh ta trực tiếp khởi động xe muốn lao ra ngoài.

Tuy nhiên, con mắt của Lê Tiểu Quyền thấy rất rõ, anh ta đã tập trung nhìn vào xe của Dương Đông Huy.

“Ầm!”

Anh ta nâng cây sắt rồi đập mạnh nó vào kính chắn gió của chiếc xe làm cho nó vỡ thành từng mảnh ngay lập tức.

“Này! Làm nổ lốp xe anh ta ngay! Để tôi xem làm sao anh ta có thể chạy được!”

Thương Tuấn Hồng la to rồi bắn nhiều phát vào lốp xe của Dương Đông Huy.

“Bang bang!”

“Bùm!”

Một tiếng nổ mạnh vang lên, viên đạn mạnh mẽ găm vào bánh trước bên phải của ô tô.

Dương Đông Huy ngồi trong xe, vừa mới nhanh chóng tăng tốc thì anh ta cảm thấy đột nhiên thân xe nghiêng về bên phải, ngay lúc này anh ta không thể nắm chắc tay lái được.

“Bùm!”

Nhiều phát súng bị bắn ra liên tiếp. Một lốp xe khác lại bị nổ ngay tại chỗ.

Nếu không có sự hỗ trợ của lốp xe, chiếc xe rất khó để chạy được nhưng Dương Đông Huy vẫn không cam lòng và đạp ga xe một các điên cuồng.

“Rầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, khói đen thoát ra từ ống dẫn khí nén của ô tô.

Bánh xe mất đi lốp xe bị cọ xát trên mặt đất tạo ra những tia lửa lớn giống như là pháo hoa.

“Mày còn vô cùng không phục đúng không?”

Lê Tiểu Quyền la to và bắn nhiều phát vào xe taxi.

“Bang bang!”

Kính cửa sổ ô tô không thể chịu được sức mạnh của viên đạn và nó bị vỡ thành nhiều mảnh ngay lập tức.

Một viên đạn khác bắn trúng vào ghế, ngay lập tức ghế bị thủng một lỗ lớn.

Viên đạn cuối cùng găm thẳng vào cánh tay của Dương Đông Huy khiến anh ta hét lên tại chỗ.

“Á! Á! Á!”

Dương Đông Huy tiếp tục thở dốc , sau đó anh đạp cửa xe muốn tiếp tục chạy ra phía sau.

“Tao cho mày chạy à?”

“Cũng không chịu mở mắt mà nhìn xem mày đã xúc phạm vào ai?”

Lê Tiểu Quyền hừ một tiếng, anh ta lại cầm súng lục lên bắn hết số đạn còn lại.

“Bang bang!”

Sau khi nghe thấy tiếng súng vang lên, Lê Tiểu Quyền dừng lại.

Ngoài việc Dương Đông Huy trước mắt bị đánh trên đất thì một viên đạn khác thì trúng vào chân khiến anh ta bị chảy nhiều máu, làm cho anh ta mất thăng bằng và ngã xuống đất ngay tại chỗ.

Tuy nhiên, ngay tại thời điểm này, khao khát được sống của anh ta lại vô cùng mạnh mẽ.

Dù bị hai phát đạn vào người nhưng anh ta vẫn không bỏ cuộc, anh dùng bàn tay nắm chặt đất và cố gắng trườn về phía trước.

“Giao anh ta cho anh Phong đích thân xử lý, còn tất cả những người ở đây thì lấy hai tay ôm đầu rồi quỳ xuống ngay!”

Lê Tiểu Quyền chỉ thẳng tay vào hàng chục thanh niên đang đứng đó và nói:

“Chà..!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi