Chương 2442
“Phụt!”
Một tiếng vang lớn phát ra, trong nháy mắt, rượu Champagne phun trào ra ngoài, vụt lên cao bảy, tám mét, vương lên khắp đầu mọi người quanh đấy.
“Ha ha ha!”
Ai ai cũng điên cuồng cười to, sau đó giơ chai rượu trong tay lên, điên cuồng khiến rượu Champange phun trào tứ tung.
Toàn bộ khu kinh doanh đều được bao phủ bởi cảnh tượng náo nhiệt này, mũi tràn ngập hương rượu.
Trong văn phòng của tòa nhà quản lý, Cao Phong và Phạm An Quốc ngồi đối diện nhau.
“Cậu Phong, cậu nhận giấy chứng nhận này đi, sẽ có lúc cần dùng thôi.”
Phạm An Quốc nói mấy câu với Cao Phong, rồi lấy một giấy chứng nhận có vỏ ngoài màu xanh lam đậm ra.
Cao Phong nghi hoặc, mở ra xem, không nhịn được mà trợn trừng mắt lên.
Giá trị của giấy chứng nhận này quả thực không đơn giản…
Trả lại thân phận lúc trước cho Cao Phong.
Dấu chạm nổi ở góc bên phải đã xác nhận giấy chứng nhận này là thật.
“Chuyện này…” Cao Phong hơi do dự.
“Cậu Phong yên tâm, giấy chứng nhận này là thật, số hiệu trên đó, đi đến bất cứ bộ ngành nào cũng có thể tra ra được.”
Phạm An Quốc phất tay một cái rồi nói: “Dù sao thì cậu hay đi công tác bên ngoài, tôi chẳng có gì có thể tặng cho cậu cả, cái này có lẽ sẽ giúp ích gì đó.”
Cao Phong suy nghĩ một chút, không từ chối nữa.
Dù sao thì anh cũng không thể cứ có chuyện gì lại đến tìm Phạm An Quốc được.
Có giấy chứng nhận này rồi thì khi đối mặt với những bộ ngành kia, có thể giải quyết được rất nhiều phiền phức không đáng có.
“Cảm ơn ông.” Cao Phong vô cùng nghiêm túc và thật lòng.
“Không sao, không có chuyện gì to tát cả.” Phạm An Quốc xua tay, uống một ngụm trà, không có ý muốn rời đi.
“Đúng rồi, ông Quốc, tôi vẫn có một vài nghi vấn, trong lòng cũng có mấy lời muốn nói, nên hỏi ông một chút.” Cao Phong nhìn chằm chằm vào Phạm An Quốc.
“Mời cậu Phong nói.” Phạm An Quốc phất tay, không để ý gì cả.
“Chính là tại sao ông Quốc đột nhiên đổi ý vậy?”
“Tôi nghĩ với bản lĩnh của ông thì chắc chắn không phải vì sợ tôi đâu nhỉ?”
Cao Phong mỉm cười nhẹ nhàng, không chút dấu vết nịnh Phạm An Quốc một câu.
“Ha ha, cậu Phong thực biết cách nói chuyện.”
“Thực ra thì tôi cũng chẳng còn cách nào, nếu tôi không giúp cậu thì e rằng ông cụ sẽ không để tôi được yên!”
“Mấu chốt là do con bé Thanh Nhiên, nếu tôi không giúp cậu thì con bé sẽ cắt cổ tay tự sát ngay trước mặt tôi luôn, tôi có thể không đổi ý được sao hả?”
Vẻ mặt Phạm An Quốc cực kỳ bất đắc dĩ, cứ như bị uy hiếp không bằng.
Chuyện của Trọng Dương Bình, ông ta không dám nhắc đến một chữ nào.
Chuyện trong nhà họ Diệp, người bên ngoài không thể tùy tiện bàn tán được, kể cả với thân phận của Phạm An Quốc cũng không được.
“Như vậy à…” Cao Phong gật đầu.
Phạm Thanh Nhiên quả nhiên đã nói thật, hóa ra vì để nhà họ Phạm và Cao Phong giảng hòa, cô ta thực sự dùng cái chết để uy hiếp Phạm An Quốc!
Nhưng Phạm Thanh Nhiên càng làm vậy, Cao Phong lại càng không thoải mái.
Anh luôn cảm thấy bản thân mình nợ Phạm Thanh Nhiên, nhưng không biết trả mối nợ ân tình này cho cô ta kiểu gì được.
“Đúng rồi, cậu Phong, thực ra thì tôi cảm thấy, cậu thế này thì hơi bảo thủ rồi đó.”
“Người trẻ tuổi mà, không cần cố chấp đến vậy, cậu nhìn tôi đi, ở bên ngoài còn có hai người phụ nữ.”
Phạm An Quốc đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, cũng không biết ông ta có ý gì.
Cao Phong híp mắt lại, không nhịn được ho khan hai tiếng.
Có lẽ anh đã đoán ra ý của Phạm An Quốc rồi.
Khóe miệng Phạm An Quốc khẽ nhếch lên, nở một nụ cười cân nhắc, nhưng không nhìn Cao Phong.
Lúc đầu, ông ta không ủng hộ Phạm Thanh Nhiên tiếp cận Cao Phong.