RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2462

Nhưng mà Lý Văn Cử càng cảm thấy phấn khích, ông ta nghĩ là La Vĩnh Tuyên cho người ra đón mình.

“Ồ, giám đốc La, cậu cũng thật khách sáo, tôi đến đây vì vì một cuộc làm ăn nhỏ với cậu thôi, vậy mà cậu lại cho nhiều người ra đón tôi như vậy, ha ha!”

Lý Văn Cử bước nên phía trước, ông ta vừa đi vừ bật cười nói: “Khối tập đoàn Đế Phong lại chào đón khách hàng nhiệt tình như vậy, thật sự khiến cho người họ Lý tôi đây bất ngờ.”

Hai tên vệ sĩ sửng sốt một chút, sau đó bọn họ kịp thời phản ứng, lập tức đắc ngước mặt lên trời đi theo đằng sau Lý Văn Cử.

Những người khách ở sân bay đứng phía sau thở dài khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Vẻ ngoài của Lý Văn cử này rất xấu, nhưng không ngờ ông ta lại có năng lực lớn như vậy, đúng là không thể nhận xét qua vẻ ngoài được!

Tuy nhiên khi Lý Văn Cử đi về phía mọi người thì ông ta càng đến gần càng cảm thấy tim đập nhanh.

Bởi vì mấy ông già đứng phía trước khẽ nhíu mày, tất cả mấy trăm người đứng phía sau cũng nhíu mày.

Vẻ mặt và ánh mặt của bọn họ khi nhìn ông ta giống như đang nhìn một thằng ngu vậy.

Đầu óc của Lý Văn Cử hơi loạn, chẳng lẽ ông ta đang hiểu lầm cái gì đó?

Nhưng mà đúng lúc này vẻ mặt của mấy trăm người phía trước lại đột nhiên thay đổi.

Đầu tiên ánh mặt của bọn họ hơi sửng sốt, sau đó anh mắt mọi người tràn đầy sự phấn khích, giống như bọn họ đã nhìn thấy một cảnh tượng làm bọn họ vui vẻ.

Lý Văn Cử thở phào nhẹ nhõm và ngay lập tức dùng vẻ mặt kiêu ngạo đi về phía trước.

“Anh là ai lại đi đến đây? Đứng lại, đi về đằng kia đi!”

Đột nhiên, có một tên vệ sĩ sau lưng ông ta hét lên rồi trực tiếp ngăn cản Cao Phong khi anh đi đến đây.

“Bây giờ có người đang đón giám đốc Lý sau khi xuống máy bay, anh đứng sang một bên đi, tí tôi sẽ xử lý anh.” Một tên vệ sĩ khác cũng vươn tay đẩy Cao Phong ra.

Nhưng mà hình như bây giờ Cao Phong không nghe thấy lời bọn họ nói, anh vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Dù là Lý Văn Cử hay vệ sĩ của Lý Văn Cử cũng bị CaonPhong tự động bỏ qua.

Đôi mắt sâu thẳm của nah từ từ nhìn qua gương mặt của hơn trăm người trước mặt.

Bây giờ trong lòng anh có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Lâm Vạn Quân, Long Chí Minh, Khúc Đại Minh, Tưởng Hưng Thịnh, Liễu Gia Bình, Đường Bảo Nam, Vũ Hoàng Lê, Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch…

Cao Quang Minh, Cao Kim Thành và một đám binh sĩ nhà họ Cao đang đứng chờ.

Có rất nhiều…

Còn nhiều người nữa, nhưng mà Cao Phong không nhớ nổi tên, nhưng khuôn mặt của bọn họ rất quen thuộc.

Đối với Cao Phong mà nói thì mỗi gương mặt này chính những kỉ niệm mà anh không bao giờ quên.

Mỗi một đôi mắt thì đều có một câu chuyện riêng của nó.

Nhìn những gương mặt quen thuộc này, trong lòng Cao Phong lại có rất nhiều cảm xúc đan xen.

Bây giờ, tuy hai bên đều không nói chuyện gì nhưng khi ánh mắt bọn họ nhìn nhau đã có rất nhiều lời nói trong đó.

“Bộp!”

Lý Văn Cử định đưa tay ra bắt tay với ông già trước mặt thì bả vai ông ta bất ngờ bị kéo lại.

“Cậu làm gì vậy?” Lý Văn Cử nhíu mày nhìn về phía Cao Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi