RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2473

“Tất nhiên rồi.” Kiều Thu Vân cười nhạt.

Trái tim Cao Phong hẫng một nhịp, nếu vậy thì đây là sơ suất của anh. Vậy mà anh lại để nội gián tiếp xúc với Kiều Thu Vân, đây chính là sơ suất chí mạng nhất.

“Sao bà không nói chuyện này cho lão Lâm biết?” Cao Phong nhíu mày hỏi.

“Tôi dám nói à?” Kiều Thu Vân bĩu môi rồi cười gằn một cái.

Cao Phong sửng sốt hai giây rồi chìm vào im lặng.

“Tôi không biết ai là nội gián mà lại còn dám đi nói lung tung thì chẳng phải là tôi muốn chết hay sao hả?”

“Cậu có thể đảm bảo an toàn cho tôi ư? Tất nhiên là cậu có thể. Cho nên tôi phải chờ cậu quay về để chính miệng nói cho cậu biết chuyện này.”

Kiều Thu Vân thấy Cao Phong không nói lời nào thì ngay lập tức giải thích một tràng.

Cao Phong vẫn giữ vẻ trầm ngâm như cũ. Kiều Thu Vân làm như vậy đúng là biện pháp tốt nhất rồi.

Trong tình huống không biết ai là nội gián thì bất cứ kẻ nào cũng có thể là nội gián. Nếu Kiều Thu Vân tùy tiện nói chuyện này ra ngoài thì rất có khả năng bà ta sẽ bị diệt khẩu. Mà trong lòng Kiều Thu Vân, Cao Phong là người duy nhất mà bà ta có thể tin tưởng được.

Cho dù giữa hai người họ đã xảy ra rất nhiều điều không hay, nhưng suy cho cùng thì Cao Phong vẫn là người mà Kiều Thu Vân tin tưởng nhất.

“Bà nói cho tôi biết, nội gián là ai? Trong khoảng thời gian này kẻ đó có đến đây tìm bà thêm lần nào nữa không?” Cao Phong trầm ngâm tầm hai giây rồi hỏi.

“Tôi không biết. Kể từ sau lần đó, tôi nói với Lâm Vạn Quân là tôi không thích những người này, nên ông ta đã đổi một nhóm người khác tới. Từ đó về sau thì không có ai qua đây tìm tôi nữa.” Kiều Thu Vân giải thích.

Cao Phong khẽ gật đầu, xem ra kẻ nội gián là một trong số những người thuộc nhóm trông coi Kiều Thu Vân.

Chỉ cần có thể thu hẹp phạm vi thì chắc chắn có thể tìm ra kẻ đó. Nhưng Cao Phong nghĩ, chắc chắn nội gián không chỉ có một người.

Hôm nay Kiều Thu Vân nói cho Cao Phong biết chuyện này như một hồi chuông cảnh tỉnh anh. Tình huống bây giờ vẫn chưa thể lạc quan được.

Anh cho rằng mình đã giải quyết xong chuyện của nhà họ Phạm rồi, chỉ cần chờ đợi binh sĩ Phong Hạo bắt đầu là thể dấy binh tân công vào Thành phố Đà Nẵng. Nên anh rất tự tin, thậm chí còn không đặt nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng vào mắt.

Nhưng bây giờ, xem ra thì Cao Anh Hạo đã có rất nhiều suy tính riêng của mình rồi.

“Cậu nói cho tôi biết đi, bây giờ Cao Bằng đang ở đâu, cậu ta đã chết hay chưa? Tên nội gián đó có phải là người của cậu ta hay không?” Đột nhiên Kiều Thu Vân hỏi.

Cao Phong khẽ cau mày, vừa rồi phản ứng đầu tiên của anh chính là kẻ nội gián đó là người do Cao Anh Hạo phái tới. Anh hoàn toàn không nghĩ tới chuyện kẻ đó là người của Cao Bằng.

“Cậu ta chưa chết, bây giờ cha cậu ta đang ở đảo nhà họ Cao, giữ lại cậu ta vẫn còn tác dụng.” Cao Phong nhẹ giọng trả lời: “Nhưng cậu ta đã bị tôi giam lại rồi, không có cách nào liên lạc với bên ngoài nên đó không thể là người của cậu ta được đâu.”

“Sao cậu dám chắc là nội gián sẽ không đến gặp cậu ta cơ chứ?” Kiều Thu Vân nói một câu làm thức tỉnh người trong mộng.

Cao Phong có phần kinh ngạc nhìn Kiều Thu Vân một cái, anh không ngờ là bây giờ lòng dạ bà ta lại tỉ mỉ, kỹ càng tới mức đó.

Xem ra giam giữ bà ta lâu như vậy, không để ai nói chuyện với bà ta lại để cho bà ta có nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy.

“Cao Bằng…” Cao Phong suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại hỏi: “Lúc người kia tiếp xúc với bà thì kẻ đó đã nói gì?”

Kiều Thu Vân liếc nhìn Cao Phong một cái rồi nói đúng sự thật: “Cậu ta nói cậu ta muốn tôi bỏ thuốc cho Tuyết Mai, diệt trừ dòng giống của cậu và con bé. Chỉ cần tôi làm xong chuyện này thì cậu ta sẽ phái người tới đưa tôi đi, tới nơi mà tôi được sống trong nhung lụa, địa vị cao sang, hương hoa cay nồng, không bao giờ phải sống ở nơi tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời như thế này nữa.”

Đây là lần thứ hai nghe được chuyện này nhưng Cao Phong vẫn không nhịn được sự tức giận. Dám ra tay với con của anh, tội này dù có chết một nghìn lần cũng không đáng!

Cao Phong cố kìm lại sự tức giận trong lòng rồi hỏi: “Vì sao bà lại không làm? Không phải bà đã đồng ý với kẻ đó rồi sao?”

“Tôi đồng ý là để bảo vệ tính mạng của mình, chứ sao tôi có thể đi làm loại chuyện đó được cơ chứ? Nếu tôi thực sự ra tay thì Kiều Thu Vân này sẽ chẳng còn một chút nhân tính nào cả. Ha ha.” Kiều Thu Vân tự cười giễu cợt một tràng rồi nói bằng giọng điệu bất cần.

Dường như bà ta sống mà không còn ý nghĩa gì nữa.

“Cao Anh Hạo, chắc chắn là cậu ta!” Đột nhiên Cao Phong đứng phắt dậy, hừ lạnh một tiếng rồi khẳng định suy đoán trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi