RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2497

Chiếc Wrangler trắng vẫn liên tục lao nhanh như điên trên đường phố ở Thành phố Hà Nội.

Sau khi cúp điện thoại, Cao Phong cũng nhẹ nhàng nhíu mày.

Anh sờ sờ lên chóp mũi rồi nói với Kim Tuyết Mai: “Hình như Tông Trạch có gì đó không được bình thường! Chẳng lẽ hai người bọn họ vừa cãi nhau sao?”

“Là bạn gái của Tông Trạch sao? Cãi nhau rất bình thường mà! Hai người ở bên nhau, làm sao có thể không có điều gì khó khăn!”

Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng ôm eo Cao Phong từ phía sau, bụng cô hơi nhô lên, chạm vào sau lưng Cao Phong.

“Ha ha ha! Ngược lại em mới là người nhìn nhận rõ nhất, đúng là người từng trải có khác!”

Cao Phong khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng xoay người, ôm Kim Tuyết Mai vào trong ngực.

Sau đó anh đưa bàn tay ra, chậm rãi đặt lên bụng của Kim Tuyết Mai.

“Sao vậy?” Kim Tuyết Mai có chút kỳ quái hỏi.

“Suỵt! Để anh cảm thụ một chút.” Cao Phong nghiêm trang nói.

Qua gần nửa phút, sắc mặt của Cao Phong trắng bệch như tờ giấy: “Tại sao… Tại sao không có động tĩnh gì vậy?”

“Ha ha ha…” Lúc đầu, Kim Tuyết Mai hơi sửng sốt một chút, sau đó bật cười thành tiếng. Dáng vẻ của Cao Phong lúc này thật sự quá đáng yêu!

“Anh nói đến thai động đúng không? Bắt đầu từ tháng thứ tư trở đi mới có thai động lần đầu tiên chứ. Bây giờ chỉ mới có ba tháng mấy ngày mà!”

Kim Tuyết Mai không nhịn được cười một tiếng, lúc này mới phổ cập cho Cao Phong một ít kiến thức thời kỳ mang thai và sinh sản.

“Khụ khụ khụ… Lần đầu tiên làm cha nên không có kinh nghiệm gì! Xin hãy tha thứ! Xin hãy tha thứ!” Cao Phong cười ha ha một tiếng, đưa tay ôm lấy Kim Tuyết Mai.

“Ai không phải là lần đầu tiên chứ…” Kim Tuyết Mai tức giận, oán trách nên cắn nhẹ lên cổ của Cao Phong rồi lại nói: “Thật ra thì em cũng phải tra cứu tài liệu hằng ngày đấy…”

“Tháng trước, mỗi sáng sớm tỉnh lại và mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, em đều rất hoảng sợ, bởi vì thai vẫn luôn không động nên em sợ…” Kim Tuyết Mai muốn nói lại thôi.

“Đừng nói bậy bạ! Đó chỉ là triệu chứng lo âu trong thời kỳ mang thai, điều này cũng rất bình thường, đa số các bà mẹ mang thai đều như vậy cả, em chỉ cần kiểm tra toàn diện và cẩn thận một chút là được rồi!” Cao Phong vội vàng an ủi Kim Tuyết Mai.

“Vâng…”

Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng nỉ non bên tai Cao Phong, đôi mắt to tròn vẫn nhìn chằm chằm vào gò má của Cao Phong.

Bàn tay mịn màng, nhỏ bé lại liên tục vuốt ve trên lồng ngực của Cao Phong giống như là chú cá nhỏ đang nhẹ nhàng bơi lội.

Cao Phong chậm rãi đến gần gương mặt của Kim Tuyết Mai, sau đó nhẹ nhàng hôn lên má của cô.

Kim Tuyết Mai chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể cũng hơi căng thẳng một chút.

Người ta vẫn nói, tạm thời chia tay vài ngày, đến lúc gặp lại, tình cảm còn mãnh liệt hơn lúc mới cưới, cảm giác này đúng là cực kỳ tuyệt vời!

Càng hôn, cảm xúc càng nóng bỏng, thân thể của Kim Tuyết Mai cũng hơi co lại một chút, đôi gò má hơi đỏ ửng, ánh mắt lại mê ly.

“Chuyện đó…” Cao Phong há miệng muốn nói chuyện gì đó.

“Sau khi qua tháng thứ ba, vẫn có thể…” Sắc mặt của Kim Tuyết Mai đỏ bừng vì xấu hổ.

Sau khi nghe xong câu này, trong nháy mắt, toàn bộ máu nóng trong người Cao Phong đều sôi trào, anh muốn trực tiếp xoay mình.

“Nhưng mà… Nhưng mà cần phải nhẹ một chút…” Kim Tuyết Mai lại vội vàng đưa tay ngăn trở.

“Được! Được thôi! Anh sẽ nhẹ một chút!”

Động tác của Cao Phong nhanh chóng chậm lại, sau đó anh nhẹ nhàng hôn lên gò má của Kim Tuyết Mai.

Động tác nhẹ nhàng và vô cùng dịu dàng như đang yêu thương, nâng niu một báu vật quý giá nhất trên đời này vậy!

“Tách!”

Ánh đèn bị tắt đi, một ngọn đèn duy nhất còn sót lại chính là đèn ngủ trên đầu giường đang tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, càng tăng thêm không khí lãng mạn cho căn phòng này.

“Ôi! Nhẹ một chút…” Kim Tuyết Mai nhắm hai mắt, nhẹ giọng nỉ non bên tai của Cao Phong.

Toàn bộ núi Bồng Thiên đều được bao phủ trong màn đêm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi