RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2544

“Con mẹ nó! Cậu đang làm gì thế?” Liễu Tông Trạch đưa tay lấy điện thoại di động.

“Loảng xoảng!” Long Tuấn Hạo lại tiến lên một bước, trực tiếp đá bay đưa điện thoại di động ra ngoài.

Chiếc điện thoại smartphone bị đạp bay chia năm xẻ bảy, lúc này màn hình đã tối đen.

“Tôi nghe nói là cậu muốn chấm dứt tình nghĩa với anh Phong hả?”

Long Tuấn Hạo nghiêng đầu, ánh mắt cực kỳ mạnh mẽ nhìn Liễu Tông Trạch.

Một quả đầu trọc bóng loáng dưới ánh đèn càng làm anh ta trở nên mạnh mẽ và hung dữ hơn.

“Cậu cút cho tôi!” Liễu Tông Trạch vô cùng phiền não, đưa tay đẩy Long Tuấn Hạo.

“Bốp!”

Long Tuấn Hạo không nói hai lời, một quyền đập tới.

“Con mẹ nó!”

Lúc đầu, Liễu Tông Trạch còn muốn trả đũa, nhưng khoảng một phút sau, Liễu Tông Trạch bị Long Tuấn Hạo đánh đến không còn sức chống đỡ lực.

“Mẹ kiếp! Cậu chính là một tên ngu đần! Cánh của cậu cứng cáp rồi à? Lời gì cũng dám nói ra ngoài, cậu giỏi thật đấy!”

“Tôi thấy cậu còn muốn bay lên trời nữa đúng không?”

“Hôm nay, ông đây sẽ bẻ gãy cánh của cậu, để tôi chống mắt xem cậu làm sao bay lên trời cao!”

Long Tuấn Hạo vứt qua vai, trực ném Liễu Tông Trạch ngã mạnh xuống mặt đất, sau đó trực tiếp ngồi lên rồi vung vẩy nắm đấm thép, lần lượt dùng từng quả đấm mạnh mẽ chào hỏi khuôn mặt của Liễu Tông Trạch.

“Long Tuấn Hạo! Con mẹ nó! Cậu điên rồi à? Mau buông ông ra!” Liễu Tông Trạch liên tục giãy giụa trên mặt đất nhưng từ đầu đến cuối vẫn không trốn thoát nắm đấm của Long Tuấn Hạo.

“Tôi thấy cậu còn đặc biệt không tỉnh táo.” Long Tuấn Hạo mắng một câu, lại nện một quyền lên hốc mắt của Liễu Tông Trạch, lúc này một vành mắt đen lập tức xuất hiện

Công ty Bất động sản Phong Mai có rất nhiều nhân viên, nghe được động tĩnh cũng chạy tới.

Thấy hai người Long Tuấn Hạo đang đánh nhau không để ý đến hình tượng, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều vô cùng kinh ngạc.

Sau đó có rất nhiều người vội vàng chạy đến văn phòng của Lâm Vạn Quân, nói cho Lâm Vạn Quân chuyện này.

“Ai cũng không cần quan tâm đến chuyện này, nói cho mấy người Long Chí Minh và Gia Bình cũng không cần phải quan tâm.”

“Chuyện của người trẻ tuổi thì cứ để chính bọn họ giải quyết.” Lâm Vạn Quân trực tiếp khoát tay nói.

Lần này, thật đúng là không ai dám xía vào.

Ngay cả Long Chí Minh và Liễu Hưng Bình cũng phải ngoan ngoãn thành thật không dám lên tiếng.

“Chủ tịch Chí Minh! Ông có nên lên tiếng để cho Tuấn Hạo ra tay nhẹ một chút không?” Liễu Gia Bình cẩn thận nói.

“Tôi không dám nhúng tay vào chuyện này, nếu ông muốn thì cứ lên tiếng đi!” Long Chí Minh xoay người rời đi.

Liễu Gia Bình nhìn Liễu Tông Trạch bị đánh thảm như vậy, không nhịn được cảm giác đau lòng.

“Cha nói này con trai, đàn ông con trai không chấp nhặt thiệt thòi trước mắt!” Liễu Gia Bình nói một câu, thực sự không đành lòng nhìn nữa, cũng lập tức xoay người rời đi.

Từ đầu đến cuối, Liễu Tông Trạch không phải là đối thủ của Long Tuấn Hạo, anh ta bị Long Tuấn Hạo dùng hai quyền ba quyền đánh ra hai vành mắt đen.

Toàn bộ khuôn mặt đầy dấu vết máu bầm.

“Đóng cửa lại cho ông!”

Long Tuấn Hạo dành một chút thời gian quay đầu, hô to một tiếng về phía ngoài cửa.

“Vâng vâng vâng!”

Lúc đầu mọi người còn đang vây xem ngoài cửa, nghe thấy tiếng hô của Long Tuấn Hạo, vội vàng tiến lên đóng cửa lại.

“Lát nữa tôi sẽ vào phòng an ninh xem camera giám sát. Mẹ kiếp! Ai dám ở bên ngoài nghe lén, lập tức lãnh lương rồi cút đi cho tôi!” Long Tuấn Hạo lại mắng một tiếng.

Nghe nói như vậy, trong nháy mắt, toàn bộ những người đang vây xem đều chạy tản ra hết.

“Thằng ngu này! Tôi hỏi cậu, cậu đã tỉnh táo chưa?” Long Tuấn Hạo vừa bóp cổ bấm Liễu Tông Trạch vừa nghiêm trang hỏi.

“Cậu cút đi cho tôi! Anh Phong mắng tôi, cậu còn dám đánh tôi!”

“Lão tử cũng phải chấm dứt tình nghĩa anh em với cậu, cậu là một thằng siêu ngu ngốc!” Liễu Tông Trạch tức giận mở miệng mắng to.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi