Chương 2549
Trong đầu chợt nhớ tới, mấy tháng trước, lúc nhà họ Cao mời mình trở về.
Đêm hôm đó, Cao Tử Hàn cũng làm thuyết khách ở này bờ sông này, cậu ta đã nhẹ giọng trò chuyện với mình.
Anh có cảm giá như cảnh tượng đó chỉ vừa mới hôm qua, nhưng trên thực thế, chuyện đó đã qua lâu rồi, khoảng thời gian sau đó cũng xảy ra rất nhiều chuyện.
“Tỏm!”
Cao Phong nhặt lên một hòn đá nhỏ, dùng tay ném mạnh lên mặt sông.
Phía chân trời lấp ló ánh mặt trời ấm áp, từng cơn gió chậm rãi thổi lâst phất qua khuôn mặt cũng làm dịu đi phần nào tâm tình buồn bực của Cao Phong.
Anh có thể chắc chắn là Cao Mỹ Lệ có vấn đề.
Mà chuyện bây giờ anh cần làm nhất chính tìm được chứng cứ chứng minh là Cao Mỹ Lệ có vấn đề, sau đó kéo Liễu Tông Trạch về đường ngay ngõ thẳng.
Nhưng mà bây giờ anh đang vô cùng buồn bực, đầu óc không thể nào tập trung, từ đầu đến cuối không nghĩ ra cách gì tốt.
Thời tiết hôm nay rất tốt, rất nhiều người lựa chọn đến bờ sông vui chơi.
Sau lưng Cao Phong có một quảng trường không lớn không nhỏ, rất nhiều đứa bé đang chơi đùa ở đó, có cả và đứa con nít đang trượt patin. Còn có một vài quầy hàng nhỏ buôn bán thuốc lá, thức uống hay một số đồ chơi nhỏ cho trẻ con.
Cách đó không xa, hình như còn có một cô gái bán kẹo bông, động tác làm kẹo của cô gái vô cùng thành thạo.
Đường rắn bị hòa tan, tỏa ra mùi hương thơm ngọt mê người, kích thích vị giác, làm người xung quanh cũng có cảm giác thèm ăn.
Gió sông thổi tới, trong nháy mắt mùi hương tràn ngập không khí.
Cao Phong cũng tham lam hít một hơi dài, sau đó nhìn mặt sông rồi ngẩn người.
“Này!”
Khi Cao Phong đang ngơ ngác không biết suy nghĩ đã bay đến phương nào, một làn gió thơm ập đến, ngay sau đó có một món đồ đầy màu sắc sặc sỡ được đưa tới trước mặt mình.
Đủ mọi màu sắc như bảy sắc cầu vồng, vừa xinh xắn vừa tỏa ra hương vị ngọt ngào hấp dẫn, đây là một cây kẹo bông vừa được cuốn xong. Màu sắc vốn đẹp mắt càng trở nên muôn màu muôn vẻ dưới ánh mặt trời, giống như được đính lên nhiều viên kim cương nhỏ vậy, trông vô cùng xinh đẹp.
Màu sắc tươi đẹp ập vào mắt, lại cảm nhận được không khí cũng ngập tràn mùi hương ngọt ngào, tâm tình của Cao Phong lại biến hóa thêm một lần nữa.
Chủ nhân của cây kẹo bông này có một đôi bàn trắng nõn, ngón tay thon dài, móng tay được thoa nhẹ một chút sơn dưỡng móng.
Cao Phong theo bản năng đưa tay nhận lấy, vừa chuẩn bị ngẩng đầu nói lời cảm ơn thì người nọ bỗng nhiên ngồi xuống.
“Cảm ơn cô! Cái này bao nhiêu tiền?”
Cao Phong quay đầu nhìn sang, phát hiện người vừa ngồi xuống chính là cô gái bán kẹo bông kia.
Cô gái có một mái tóc dài xõa vai, trên mặt đeo khẩu trang che lại mũi miệng, quần áo đơn giản nhưng cũng khó che dấu vóc dáng xinh đẹp, hấp dẫn của cô ta.
Giờ phút này, cô ta chỉ ngồi cách Cao Phong khoảng nửa mét, cũng đang nhìn về phía bờ sông và sững người.
“Không cần trả tiền! Tôi tặng cho anh!” Cô gái nhẹ nhàng nói.
“Hả?” Cao Phong lập tức sửng sốt, hình như giọng nói này hơi quen…
Khi Cao Phong đang lục soát trí nhớ trong đầu, cô gái nhẹ nhàng tháo khẩu trang ra, sau đó nhìn về phía Cao Phong và nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng.
“Cô… Hạ Vy hả?” Cao Phong đột nhiên sửng sốt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, rốt cuộc anh cũng nghĩ ra vì sao giọng nói của cô ta rất quen thuộc, theo bản năng kêu lên một tiếng.
Hạ Vy – Người từng là bạn thân của Kim Tuyết Mai, Cao Phong thật sự không ngờ là mình sẽ gặp cô ta ở nơi này.
“Anh còn nhớ tôi à?” Hạ lam nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó một lần nữa quay đầu nhìn về phía con sông xa xa.
“Cô…” Cao Phong yên lặng trong giây lát rồi mở miệng hỏi: “Tại sao cô lại ở chỗ này?”
Cao Phong vẫn còn nhớ, lúc trước mình tiêu diệt nhà họ Ngụy Ngô, sau đó Hạ Vy không có cách nào dựa vào cậu cả nhà họ Ngô để kiêu ngạo khoe khoang nữa, không thể không nhượng bộ trước mặt mình. Cuối cùng còn đồng ý với mình là từ đó về sau sẽ rời khỏi Thành phố Hà Nội, cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Lâu rồi anh không gặp cô ta, Cao Phong phát hiện hình như Hạ Vy đã thay đổi rất nhiều.