RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2553

“Nếu như cô ấy không đi tiếp xúc với người nào, có lẽ thời gian này đã về đến nhà.” Liễu Tông Trạch xem đồng hồ một chút rồi nói.

“Đừng lên tiếng, tôi đang nghe đây, có động tĩnh rồi!”

Long Tuấn Hạo vừa vịn một bên tai nghe, vừa điều chỉnh một nút xoay trên loại máy móc nhỏ nhắn trước mặt.

Liễu Tông Trạch không nói thêm gì nữa, anh ta cũng vội vàng đeo tai nghe vào.

“Ken két.”

Một tiếng động giống như tiếng mở cửa vang lên, không thể không nói âm thanh từ loại thiết bị giám sát này rất rõ ràng.

“Mỹ Lệ về rồi à! Tông Trạch đâu rồi? Cậu ta không về cùng con sao?”

Trong tai nghe truyền tới giọng nói của mẹ Cao Mỹ Lệ.

“Ha ha.” Ngay sau đó lại truyền tới tiếng cười lạnh của Cao Mỹ Lệ.

Liễu Tông Trạch đột nhiên sửng sốt, sau đó vội vàng áp chặt tai nghe vào lỗ tai, sợ mình sẽ bỏ sót bất cứ một động tĩnh nào.

Tiếng cười nhạt của Cao Mỹ Lệ làm anh ta cảm thấy vô cùng xa lạ. Từ trước tới giờ, anh ta chưa từng nghe Cao Mỹ Lệ cười như vậy.

Liễu Tông Trạch trợn tròn hai mắt, vội vàng áp chặt tai nghe vào lỗ tai.

Tiếng cười này của Cao Mỹ Lệ làm anh ta cảm thấy rùng mình hoảng sợ.

“Tích!”

Ngay khi Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch cố gắng giảm tất cả tiếng động, thậm chí đến hít thở cũng cô nhẹ nhàng hết mức có thể, bên kia bỗng nhiên truyền tới một âm thanh như một loại máy móc nào đó phát ra.

Ngay sau đó, trong tai nghe lập tức truyền ra một khoảng thời gian yên lặng giống như bỗng nhiên mất tín hiệu liên lạc vậy.

Long Tuấn Hạo hơi nhíu mày, một tay vịn tai nghe ở lỗ tai, một tay điều chỉnh tần số thiết bị tiếp thu tín hiệu.

Nhưng vẫn chỉ có yên lặng.

“Mỹ Lệ! Đôi giày đó bẩn rồi, con mang đôi màu xanh này đi.” Đột nhiên giọng nói của mẹ Cao Mỹ Lệ lại vang lên một lần nữa.

“Vâng! Được thôi!” Giọng nói của Cao Mỹ Lệ dịu dàng và ấm áp nhưng lại mất tự nhiên cũng truyền đến.

Nghe thấy giọng nói này, Liễu Tông Trạch mới thở phào một hơi, đây mới là dáng vẻ bình thường của Cao Mỹ Lệ.

Tiếng cười nhạt lúc trước… Chắc chắn là mình nghe lầm.

Hoặc là bản thân mình xuất hiện ảo giác, hoặc là Cao Mỹ Lệ đột nhiên mở miệng nói chuyện cho nên giọng nói có chút cứng rắn.

Liễu Tông Trạch âm thầm tự an ủi mình, lại nghĩ hết tất cả biện pháp để chối bỏ trách nhiệm cho Cao Mỹ Lệ.

Khóe miệng Long Tuấn Hạo giật giật, anh ta muốn nói chút gì nhưng cuối cùng vẫn tạm thời không mở miệng.

Cùng lúc đó ở trong nhà của Cao Mỹ Lệ, bên trong phòng khách, Cao Mỹ Lệ đang đứng ở cửa để đổi lại giày.

Mà “Cha mẹ” của Cao Mỹ Lệ vô cùng căng thẳng đứng lên, nhìn về phía Cao Mỹ Lệ.

Lúc này trên khung cửa có đèn đỏ đang liên tục lấp lóe. Vừa rồi, tiếng tít tít tương tự tiếng xe buýt dừng trạm chính là do một thiết bị như hộp nhỏ trên khung cửa phát ra.

Cao Mỹ Lệ thay giày rồi đứng lên, sau đó khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt, quay đầu nhìn lại một lần nữa về phía bóng đèn đỏ đang nhấp nháy trên khung cửa.

Khoảng hai giây sau, Cao Mỹ Lệ quay đầu nhìn về phía cha mẹ mình, dùng giọng điệu thường nói khi ở bên cạnh Liễu Tông Trạch: “Mẹ! Lần sau mẹ ra phố nhớ mua cho Tông Trạch một đôi dép. Sau này, anh ấy sẽ thường xuyên tới đây đấy!”

Lúc nói lời này, trên khuôn mặt xinh đẹp của Cao Mỹ Lệ đầy vẻ ngượng ngùng, trong giọng cũng chứa vẻ hạnh phúc và ngọt ngào.

Nhưng mà đồng thời, Cao Mỹ Lệ lại liên tục nháy mắt với hai người kia.

“À! Thường tới sao? Được rồi!! Ngày mai mẹ sẽ đi ra phố mua về.” Mẹ của Cao Mỹ Lệ lập tức sửng sốt một chút, nhưng sau đó lên tiếng một cách tự nhiên.

“Nhớ mua màu đen nhé! Tông Trạch thích màu đen.” Cao Mỹ Lệ lại gợi ý thêm một câu.

“Được rồi!! Mẹ sẽ mua màu đen.” Mẹ của Cao Mỹ Lệ cười nói.

Liễu Tông Trạch vỗ mạnh lên cái đầu trọc của Long Tuấn Hạo một cái, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo và tự hào: “Nghe chưa nghe chưa? Cái gì gọi là tình yêu đích thực? Lúc nào Mỹ Lệ cũng nhớ đến tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi