RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2609

Bọn họ muốn hưng thịnh, thì quả thật đúng là nhất định vẫn phải nghe theo sự dẫn dắt của Cao Phong.

Lâm Vạn Quân không nói gì, ánh mắt chậm rãi quét qua đám người một lượt, cảm xúc trong lòng lại có chút phức tạp.

Có lẽ chuyện này, có thể khiến cho những người này nhận thức rõ được thực tế!

Liễu Tông Trạch lúc này cũng giống như vậy, sắc mặt đỏ thắm, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ.

Nào chỉ là những người đó có loại ý nghĩ này, thậm chí ngay cả Liễu Tông Trạch anh ta, trước sự tận lực vẽ đường, dẫn lối của Cao Mỹ Lệ, bản thân anh ta cũng cảm thấy, Cao Phong có cũng được mà không có cũng được.

Nhưng mà bây giờ, rốt cục thì anh ta cũng đã lấy lại được một chút sự tỉnh táo.

“Chúng ta, đến cuối cùng vẫn còn quá nhỏ bé!”

Lâm Vạn Quân khẽ than thở một tiếng, nói: “Nhìn thì giống như cậu chủ không hề làm bất cứ chuyện gì, nhưng mà thật ra, tác dụng của cậu ấy giống như là một cây Định Hải Thần Châm vậy.”

“Cho dù cậu ấy chẳng qua chỉ là đi tới đứng ở một bên, thì cũng có thể đảm bảo được cho chúng ta an ổn và thái bình, khiến cho chúng ta có thể không cần sợ hãi bất kỳ nỗi lo về sau nào, an tâm đi phát triển sản nghiệp.”

“Mà nếu như cậu ấy ngã xuống…” Lời nói phía sau của Lâm Vạn Quân còn chưa dứt, nhưng bất kể là người nào, chỉ cần nghĩ đến loại cục diện như vậy thì cũng đều không nhịn được mà cảm thấy trong lòng rung lên một trận.

Cao Phong, có lẽ thật sự là không hề làm gì.

Nhưng, anh là linh hồn, là linh hồn của Khối tập đoàn Đế Phong, là tín ngưỡng của binh sĩ Phong Hạo.

Nếu như không có linh hồn, dù cho là Khối tập đoàn Đế Phong có phát triển đến lớn hơn nữa thì cũng chỉ là một cái xác biết đi mà thôi.

Ngay như chuyện xảy ra vào ngày hôm nay mà nói, nếu như không có Cao Phong ở nơi này, vậy thì bọn họ sẽ xử lý như thế nào?

Sợ rằng, chỉ có thể bị người khác nắm mũi dẫn đi thôi có phải hay không?

Dẫu sao, những người này đều là người bên trong thể chế của nhà nước, đánh không thể đánh, mắng không thể mắng.

Một loại cảm giác bất lực sâu đậm không ngừng xông lên trong lòng của tất cả mọi người.

Nhìn trên trăm người đang ngồi ở bên trong sảnh lớn của Công ty, loại cảm giác bất lực trước đó lại thành tăng lên gấp đôi.

“Bốp bốp bốp!”

Long Tuấn Hạo đột nhiên xoay người, mạnh mẽ tung ra mấy cú đấm, vang dội va chạm với mặt tường, toàn thân cao thấp, trên dưới bỗng nhiên tóe ra một loại khí thể điên cuồng và hung ác.

Hết thảy những ngọn lửa giận của con người đều bắt nguồn từ nỗi sợ hãi đối với sự bất lực và vô năng của chính mình.

Lúc này, tâm trạng của Long Tuấn Hạo chính là như vậy.

Còn có rất nhiều người cũng đều đang ôm một loại cảm xúc giống như Long Tuấn Hạo vậy.

“Con mẹ nó! Bây giờ tôi con mẹ nó sẽ ngay lập tức gọi điện thoại.”

“Năm chục nghìn binh sĩ Phong Hạo của ông đây sẽ cầm súng chỉ vào gáy của bọn họ, hoặc là cút đi, hoặc là chết!”

Long Tuấn Hạo mắng to một tiếng, sau đó ngay lập tức bày ra dáng vẻ muốn lấy điện thoại di động ra để gọi điện thoại.

Hiện giờ, toàn bộ năm mươi nghìn binh sĩ Phong Hạo kia đều đã nhập cảnh xong.

Có hơn bốn mươi nghìn người đã hoàn thành quá trình tập hợp lại ở Thành phố Hà Nội này rồi.

Chỉ cần một cú điện thoại của Long Tuấn Hạo, chắc chắn là có thể trong vòng mười phút, hơn bốn mươi nghìn binh sĩ kia sẽ hoàn toàn bao vây hết hơn trăm thành viên thuộc thể chế nhà nước kia lại.

“Con mẹ nó! Tôi cũng đi gọi điện thoại!” Liễu Tông Trạch cũng cầm lấy điện thoại di động ra.

“Buông xuống!”

Lâm Vạn Quân quát lên một tiếng, ngăn cản động tác của hai người lại.

“Càng vào những loại thời điểm giống như thế này thì lại càng không thể tự làm loạn trận thế, có hiểu hay không?”

“Bọn họ là người như thế nào, bọn họ là người bên trong thể chế, là người của phía Chính phủ, ngọn núi ở phía sau lưng của bọn họ chính là Việt Nam, hai người các cậu dám động vào sao?”

“Kéo một sợi tóc động đến cả người, rút dây thì động rừng, nếu như thật sự động đến bọn họ, thì sẽ chỉ khiến cho chúng ta rơi vào cục diện càng thêm bị động.”

Lâm Vạn Quân cất lên một tiếng thở dài, người thật lâu rồi cũng không hút thuốc lá giống như ông ta, giờ đây lại lần nữa châm một điếu thuốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi