RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2630

“Các người ngoan ngoãn và biết điều ở yên phía sau cho tôi, bằng không trước khi ông đây đánh Thành phố Đà Nẵng, ông đây sẽ chém hết đám người khốn kiếp các người trước.” Long Tuấn Hạo đưa tay chỉ vào mọi người, gầm thét vang dội.

Lần này, ai cũng không dám nói nữa.

Cho dù có ý kiến, cũng chỉ có thể nín lại ở trong lòng.

“Đừng cãi nữa, đừng cãi nữa…” Trong lòng của Kim Tuyết Mai cũng vô cùng khó chịu.

Tất cả đều là bởi vì mình, bởi vì mình, cho nên mới mang đến cho Cao Phong một nỗi khó khăn lớn đến như vậy.

Bởi vì mình, Long Tuấn Hạo mới gây gổ và tranh chấp với những thành viên kia của Khối tập đoàn Đế Phong.

Kim Tuyết Mai không ngừng kéo hết thảy những sai lầm kia lên trên người của chính mình.

“Kim Tuyết Mai, đến bây giờ mà cô vẫn còn chưa rõ hay sao? Cô còn nhận không biết rõ thân phận của chính cô hay sao?”

“Ngay cả những người ở bên phía của chính các người cũng đều ủng hộ tôi và Cao Phong ở chung một chỗ, cô không thấy được sao?”

“Cô nói cho tôi biết, cô ở chung cùng một chỗ với Cao Phong, có thể giúp được gì? Ngoại trừ kéo chân sau ra thì cô còn có thể làm gì?”

“Mà tôi thì lại không giống như thế.”

“Chỉ cần tôi và Cao Phong ở chung một chỗ, những người ở sau lưng của tôi này chẳng những sẽ không ngăn trở ở trên đường của Cao Phong, mà sẽ còn chuẩn bị xong hết thảy từ trước cho mấy người Cao Phong, xăng dầu mà xe cộ cần có, cùng với hết thảy đồ dùng thiết yếu trên đường, đảm bảo cho bọn họ thuận thuận lợi lợi đi đến được Thành phố Đà Nẵng.”

“Cô nói cho tôi biết, cô có thể làm được không?”

Trong giọng nói của Phạm Thanh Nhiên tràn đầy sự chất vấn.

“Nói thêm câu nữa, tôi sẽ giết cô.” Cao Phong khẽ cau mày.

“Anh giết chết tôi? Anh dám không? Anh có dám động đến tôi dù chỉ là một chút ở trước mặt của nhiều người đến như thế hay không?” Phạm Thanh Nhiên cười ha ha một tiếng, sau đó chỉ về phía gần hai trăm người đứng ở phía sau lưng mà hô lên.

“Loạt soạt!”

Gần hai trăm thành viên bên trong thể chế nhà nước đều đồng loạt tiến về phía trước một bước.

Sắc mặt của Cao Phong vô cùng khó coi, quả đấm bên người hơi siết chặt lại, sau đó đỡ lấy Kim Tuyết Mai, chuẩn bị đỡ Kim Tuyết Mai đi vào phía bên trong.

Trong lòng, lại âm thầm đưa ra một quyết định.

Đến thời điểm như thế này rồi, đã không thể tiếp tục để ý tới những thứ khác được nữa.

“Đừng đi mà Kim Tuyết Mai, cô nói cho tôi biết, cô có thể hay không?”

“Cô không thể! Bởi vì cô chỉ là con gái của một dòng họ bé nhỏ.”

“Trong nhà của cô không có bất kỳ bối cảnh gì, ở trước mặt của Phạm Thanh Nhiên tôi, cô vĩnh viễn cũng không có cách nào ngẩng đầu lên được, bởi vì cô không là thứ gì cả, cái gì cũng không phải!”

Phạm Thanh Nhiên đột nhiên đuổi theo, hướng về phía Kim Tuyết Mai mà lớn kêu to lên.

“Cao Phong, thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không thể giúp được gì cho anh…”

Đến cuối cùng thì, Kim Tuyết Mai cũng không kìm được nước mắt của chính mình nữa, trong lòng tràn đầy hối hận và tự trách, còn có nỗi tủi thân đếm không hết.

Cô không muốn rơi nước mắt ở trước mặt nhiều người như vậy, nhưng mà trên thực tế, cô lại không khống chế được.

“Thật xin lỗi, em thật sự không giúp được cho anh, nhưng mà em lại có thể làm như thế nào được đây, em không có cách nào hết…”

“Được, tôi rời khỏi anh ấy, tôi rời khỏi anh ấy là được đúng không?”

Kim Tuyết Mai chậm rãi ngồi xuống, nước mắt mãnh liệt trào ra.

Giờ khắc này, cô đã sâu sắc cảm nhận được điểm mạnh của việc trong nhà có bối cảnh thâm sâu, lại càng cảm nhận được sự vô năng của mình.

“Kim Tuyết Mai, cô nói cho tôi biết, ngoại trừ khóc ra thì cô còn có tác dụng gì hay không, ngoại trừ việc dùng nước mắt để tranh thủ sự đồng tình ra thì còn có tác dụng gì?”

Phạm Thanh Nhiên lại đã hoàn toàn trở nên điên cuồng, vẫn không muốn bỏ qua cho Kim Tuyết Mai.

Lửa giận trong lòng của Cao Phong nháy mắt bung ra, đột nhiên anh quơ tròn cánh tay, giơ thật cao lên trên không trung, sau đó trong nháy mắt quạt xuống.

“Cậu chủ, không thể!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi