Chương 2655
Hải phận của nhà họ Cao có vị trí địa lý cô cùng thuận lợi, hơn nữa, Cao Phong lớn lên ở nhà họ Cao, anh biết rõ lực lượng vũ trang của nhà họ Cao khủng bố cỡ nào.
Không những thế, theo như Lâm Vạn Quân nói thì Cao Anh Hạo đã tuyển không ít người để đào tạo thành binh sĩ nhà họ Cao, còn âm thầm vận chuyển rất nhiều vũ khí nóng từ nước ngoài về.
Tóm lại là, sức mạnh phòng ngự của nhà họ Cao lúc này đã được tăng cường thêm vài lần rồi.
Nếu Cao Phong chỉ dẫn theo hơn mười nghìn binh sĩ đến tấn công giống như lần trước thì e rằng sẽ thất bại nặng nề.
Vì vậy, lần này Cao Phong muốn chuẩn bị thật đầy đủ, kỹ càng.
Quan trọng nhất là tâm thế của Cao Phong trong trận chiến lần này đã có thay đổi rất lớn.
Lần trước trở về nhà họ Cao, thực ra anh chỉ muốn đàm phán hòa bình!
Có thể không cần đánh mà thắng nhà họ Cao chính là dự định tốt nhất trong lòng anh.
Dù sao, hải phận nhà họ Cao cũng là tâm huyết cả đời của ông cụ Cao, ông đã phải trải qua vô số cuộc chiến sinh tử mới giành được.
Hơn nữa, chi thứ nhà họ Cao như Cao Anh Hạo dù sao cũng là người thân thích của anh.
Tính cách Cao Phong vốn lương thiện, có thể không giết thì sẽ không muốn giết.
Nhưng bây giờ, ý chí của anh đã được tôi luyện rất nhiều lần rồi, vững càng hơn, cũng hiểu ra rất nhiều đạo lý.
Có một số người, không thể không giết.
Bởi vì anh không giết anh ta thì một khi có cơ hội, anh ta sẽ giết anh mà không do dự chút nào.
Vì vậy, lần này, Cao Phong nhất định phải khiến máu tươi nhuộm đỏ hải phận của nhà họ Cao.
Chối bỏ người thân?
Bạc tình bạc nghĩa, mất hết tính người?
Mấy lời bình phẩm đấy chẳng ảnh hưởng gì tới tâm trạng của Cao Phong cả.
Lần trước, Cao Phong đã sai rồi.
Còn lần này, Cao Phong tuyệt đối sẽ không vấp ngã lần thứ hai ở cùng một chỗ nữa!
“Chồng ơi, ông ấy… ông ấy đi rồi sao?”
Kim Tuyết Mai ôm eo Cao Phong, nhẹ nhàng hỏi một câu, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cao Phong.
Cao Phong biết Kim Tuyết Mai đang nhắc đến Diệp Thiên Long
“Ông ấy đi rồi, bọn anh chưa nói với nhau được mấy câu thì ông ấy đã đi rồi.” Cao Phong gật đầu rồi trả lời.
Kim Tuyết Mai cũng yên lặng gật đầu một cái, không nói gì nữa, nhưng bỗng nhiên trong lòng cô cảm thấy rất trống trải.
“Em biết không Tuyết Mai, có người nói anh là vua ăn bám!”
“Ba năm trước dựa vào em ăn bám nhà họ Kim, bây giờ lại ăn bám nhà họ Diệp, anh bám váy phụ nữ, còn bám được công việc tốt, ăn đến trình độ thượng thừa.” Cao Phong cười ha ha, tự giễu, nhưng trong lòng cũng chẳng để tâm mấy.
“Xì, anh thấy buồn cười lắm hả?” Kim Tuyết Mai bật cười, sau đó nửa đùa nửa thật nói: “Vả lại, ai muốn ăn là ăn được chắc?”
“Cái này thì bác sĩ đã bảo rồi, răng anh không tốt, chỉ ăn được cơm mềm này thôi.”
“Đúng rồi, anh chợt nhớ tới một câu nói.” Cao Phong nghiêm túc nói.
“Câu gì cơ?” Kim Tuyết Mai nghe vậy thì sững sờ.
“Người ta bảo tôi bám váy phụ nữ sao? Thế để tôi nói cho mấy người biết, cả đời Cao Phong tôi cho dù chết đói cũng không ăn bám miếng nào.”
“Bây giờ tôi lại cho mấy người biết, bám váy phụ nữ thế này thật tốt!” Cao Phong giả bộ nghiêm mặt.
“Ha ha ha!” Hai người đồng thời bật cười thật to, không buồn không lo, bầu không khí vừa ấm áp, vừa yên bình.
Chẳng có ai là không để ý ánh mắt của người khác chút nào, nhưng làm tất cả mọi chuyện chỉ vì cái gia đình nhỏ này, và chuyện kinh doanh ngày càng tốt hơn mà thôi.
Mãi mới ngừng cười lại được, Kim Tuyết Mai không nhịn được lại nhắc đến Diệp Thiên Long.
“Em cảm thấy, quan hệ giữa ông ấy và cha em nhất định cực kỳ tốt.”
“Bởi vì em có thể cảm nhận được, tình yêu thương của ông ấy dành cho em là thật lòng, không chút giả dối nào.”
“Chính là tình yêu mà cha mẹ dành cho con cái.” Kim Tuyết Mai duỗi bàn tay trắng nõn ra, chậm rãi vẽ vòng tròn trên ngực Cao Phong.
“Đúng vậy, anh cũng cảm nhận được ông ấy thực sự rất thương yêu em.” Cao Phong gật đầu nhẹ.