RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2669

“Mẹ của Tuyết Mai không nói gì nữa sao? Tên của bà ấy, hay là ai đã đuổi giết bà?” Cao Phong cau mày hỏi.

“Không, không nói gì cả, chỉ để lại một thẻ ngân hàng và một mặt dây chuyền màu xanh.”

“Đồng thời chiếc thẻ ngân hàng đó không được làm bằng chứng minh thư của mẹ Tuyết Mai. Thông tin tài khoản cho thấy đó là một người đàn ông khoảng vài chục tuổi và đã qua đời.”

“Cho nên cha đoán người đưa thẻ ngân hàng cho bà ấy cố tình dùng thông tin nhận dạng của người khác để làm thẻ, ngoài ra còn để che giấu người khác.”

“Cũng ở trong bệnh viện, lúc đầu cha nghĩ mẹ của Tuyết Mai cũng sinh Tuyết Mai ở bệnh viện này, nhưng sau đó tra rất nhiều người nhưng vẫn không có thông tin gì cả.” Kim Ngọc Hải lắc đầu.

Luôn cảm thấy lúc ấy mẹ Kim Tuyết Mai giống như cố ý cùng Kim Tuyết Mai phủi sạch quan hệ.

Cũng có lẽ là, không muốn bị người có thù oán tìm tới, cho nên cố ý xóa đi rất nhiều dấu vết.

“Thẻ đó ở đâu? Tiền đã tiêu hết chưa?” Cao Phong lại hỏi.

“Tiêu rồi, cha nói cứ để đó nhưng Thu Vân không muốn.”

“Bà ấy cũng không tiêu ở Thủ Đô Hà Nội, mà là đến các thành phố khác, lặng lẽ chuyển tiền, sau đó mua nhà.”

“Cha cũng biết bà ấy phụ trách chuyện tiền bạc trong nhà.” Kim Ngọc Hải thở dài, trên mặt có chút xấu hổ.

Thực ra ông muốn giữ lại khoản tiền kia.

Cho dù là trả lại khi mẹ Kim Tuyết Mai trở về, hay là giữ lại sử dụng khi Kim Tuyết Mai khi cô trưởng thành, Kim Ngọc Hải cũng không có ý kiến.

Nhưng Thu Vân cảm thấy số tiền của kia là của nhà họ nên mang ra dùng.

“Cha, không thành vấn đề mọi người có thể nuôi dưỡng Tuyết Mai lớn lên, chỉ một triệu không là cái gì.”

“Công ơn này không thể đo bằng tiền.” Cao Phong hờ hững xua tay.

Tuy nhiên, Kim Ngọc Hải không nghĩ như vậy.

“Ơn nghĩa gì, ta không bao giờ nghĩ bản thân có ơn với Tuyết Mai.”

“Bao gồm cả Vũ Kiên, chúng ta là cha mẹ, Tuyết Mai và Vũ Kiên là con cái.”

“Bọn cha đã nuôi dạy hai đứa cũng không phải là giả, nhưng Tuyết Mai và Vũ Kiên cũng đã ở bên bọn cha rất nhiều năm.”

“Con người không phải cũng như vậy sao? Chẳng qua là hai bên có duyên phận này, nên làm bạn với nhau mấy chục năm, chưa nói gì đến công ơn.” Kim Ngọc Hải xua tay nói.

Cao Phong khẽ gật đầu, cũng bất ngờ trước cách nhìn thấu đáo của Kim Ngọc Hải về cuộc sống.

“Được rồi, chuyện này nói đến đây, sau này nếu có thể tìm được mẹ của Tuyết Mai, nhất định con sẽ để cô ấy đứng trước mặt cha để cảm ơn.” Cao Phong nhẹ giọng nói.

Kim Ngọc Hải xua tay, thật ra hai người đều biết sau bao nhiêu năm như vậy, mẹ Kim Tuyết Mai có cơ hội sống sót rất nhỏ.

Nếu không, bà ấy chắn chán sẽ tìm mọi cách để tìm Kim Tuyết Mai?

Nhưng vì Kim Tuyết Mai, Cao Phong vẫn là muốn tìm.

Nếu như chuyện này không có kết quả, đây sẽ trở thành tâm bệnh của Kim Tuyết Mai.

Nhưng trước khi xử lý chuyện này, Cao Phong muốn đem chuyện của chính mình sắp xếp thỏa đáng trước.

“Thật ra, hiện tại con cũng có nhiều chuyện cần giải quyết!” Cao Phong không khỏi thở dài.

“Được, vậy cha đi nói chuyện với lão Lâm, cha về trước đây.” Kim Ngọc Hải nhanh chóng đứng dậy, chào tạm biệt Cao Phong.

“Được rồi! Nếu không có việc gì, hãy đến núi Bồng Thiên nhiều hơn cha nhé, Tuyết Mai và Vũ Kiên đều rất nhớ cha.” Cao Phong gật đầu.

Kim Ngọc Hải ngây người một lúc, sau đó mỉm cười: “Được, được rồi, có thời gian rảnh cha sẽ đi, không, cha sẽ đi ngay bây giờ…”

“Cha đi đi.” Cao Phong cũng cười nhẹ.

Kim Ngọc Hải gật đầu xoay người, nhưng vừa đi đến cửa, lại bỗng nhiên dừng bước lại, sau đó chậm rãi xoay người lại.

Trên mặt, mang theo một tia bối rối, xấu hổ.

“Sao vậy?” Cao Phong có chút khó hiểu.

“Cao Phong, thật ra cha không nên nói những điều này với con, nhưng cha không nói, trong lòng cảm thấy có chút bế tắc…” Vẻ mặt Kim Ngọc Hải xấu hổ.

“Có chuyện gì vậy cha? Có phải liên quan đến dì Thu Vân không?” Cao Phong sững sờ một chút, lập tức đoán được Kim Ngọc Hải đang nghĩ gì.

“Khụ… Ừ.” Kim Ngọc Hải không khỏi đỏ mặt, sau đó khẽ gật đầu..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi