RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2710

Dưới lầu.

Năm sáu người bảo vệ khách sạn theo sau Liễu Tông Trạch, hùng hổ đi đến bãi đậu xe.

Chiếc Wrangler lúc này đã bị một chiếc xe ô tô điện đâm móp cửa xe, hoàn toàn biến dạng.

“Mẹ nó!”

Liễu Tông Trạch vô cùng đau lòng, bước tới chửi mắng: “Mẹ kiếp mấy người kia, như vậy thì làm sao mà chạy được nữa đây?”

“Ông đây đậu xe ở yên trong này, các người cũng đụng trúng được?”

Liễu Tông Trạch chỉ mắng chửi một câu bình thường, vốn dĩ cũng không nghĩ gì cả.

Nhưng, người trên chiếc xe xe ô tô điện lại cảm thấy khó chịu, một gã đàn ông cao to, vạm vỡ lập tức bước xuống.

“Thằng ranh con, mồm miệng sạch sẽ một chút, nói chuyện với ai cũng ông đây, ông đây vậy sao?”

Một câu này, lập tức khiến cho Liễu Tông Trạch ngây người.

“Các người nói cái gì?” Liễu Tông Trạch xoa xoa đầu hỏi.

“Nói mày là thằng ranh con đấy, thế nào?”

Gã đàn ông cao to, vạm vỡ không nói hai lời, tiến lên đấm Liễu Tông Trạch một cái.

Dù sao thì Liễu Tông Trạch cũng đã uống không ít rượu, vì thế phản ứng cũng có chút chậm chạp, còn chưa kịp né tránh, đã bị đấm một cú vào mũi.

“Con mẹ nó, xử tên đó cho tôi!”

Liễu Tông Trạch hoàn toàn nổi giận, lớn tiếng mắng mỏ.

Khách sạn Minh Quân này vốn là sản nghiệp của gia đình Liễu Tông Trạch, thế nên ngay cả nhân sự cũng đã có sẵn.

Thoáng chốc, bảy tám nhân viên bảo vệ đã chạy tới.

“Má nó! Thằng ranh con, hôm nay tao cho mày hiểu rõ, mày vĩnh viễn không biết được trong xe ô tô điện có thể chứa được bao nhiêu người.”

Gã đàn ông vạm vỡ vung tay lên, cửa xe ô tô điện lập tức được mở ra.

“Xoạt xoạt!”

Từng tên thanh niên một, nhảy xuống từ trên xe.

Năm tên, tám tên, mười tên!

Chỉ vỏn vẹn mười giây, quả thực đã bước xuống hơn mười mấy tên.

Xe ô tô điện chỉ chở được bảy người, mà lại dồn ép được mười mấy người.

Nhưng, điều đó không thể dọa được Liễu Tông Trạch.

“Đánh!” Liễu Tông Trạch đưa tay ra hiệu, tức giận mắng: “Đánh chết con mẹ tụi nó rồi hẵng nói.”

Mặc dù số người không nhiều bằng đối phương, nhưng bảy tám nhân viên bảo vệ vẫn hùng hổ khua cây gây cao su màu đen trong tay, không chút do dự lao về phía trước.

“Bốp! Bốp!”

Thoáng chốc, xung quanh hỗn loạn, mọi người la hét om sòm để gia tăng khí thế.

Tuy nhiên, sự khác biệt về số người vẫn quá rõ ràng, nhìn dáng vẻ của những người bảo vệ rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong.

Chẳng qua, khách sạn Minh Quân dù sao vẫn là địa bàn của Liễu Tông Trạch, nên rất nhanh đã có thêm mười mấy người bảo vệ vây ở xung quanh.

Sự gia nhập của mười mấy người bảo vệ này, giống như tăng thêm một luồng sinh khí mới. Mười mấy người đối diện, dần dần sắp không địch lại rồi.

“Má nó! Không được rồi, rút thôi!”

Gã đàn ông vạm vỡ cầm đầu đám thanh niên, không nói hai lời hét lên một tiếng, sau đó trực tiếp quay người lên xe.

Những tên còn lại cũng vừa đánh vừa lui, di chuyển dần về phía xe.

“Một tên cũng không được chạy, ngăn bọn chúng lại cho tôi!”

Liễu Tông Trạch lớn tiếng la mắng, nắm lấy một cây gây cao su muốn tiến lên.

Nhưng những tên đối diện, giống như đã hoàn thành nhiệm vụ, nói rút liền rút, nhanh chóng lên xe.

“Lái xe, ngăn bọn chúng lại!”

Liễu Tông Trạch tức giận không thôi, đuổi theo hung hăng đập vỡ kính xe.

“Thằng nhãi, mày cứ đắc ý đi. Sớm muộn gì tao cũng sẽ quay lại chơi với mày!”

“Mẹ kiếp, mày đợi đó cho tao, người khác sợ Liễu Tông Trạch mày, chứ ông đây không sợ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi