RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2713

Liễu Tông Trạch cười ha ha, trong tay còn cầm mấy chai nước suối. Nghĩ đến Cao Phong đã uống không ít rượu, uống chút nước suối sẽ thanh tỉnh phần nào.

Nhưng, không có ai trả lời.

“Người đâu rồi?”

Liễu Tông Trạch sững người một lúc, sau đó đi vào trong phòng.

“Anh Phong, hai người đang ở đâu, đi hết rồi sao?”

“Mẹ nó, tôi đi ra ngoài có bao lâu đâu, mà hai người đã đi hết rồi?”

Liễu Tông Trạch ném mấy chai nước suối sang một bên, sau đó lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ.

Nhưng vào lúc này, động tác của Liễu Tông Trạch lập tức cứng lại, nụ cười trên mặt cũng từ từ thu lại, cho đến khi nó biến mất.

Dưới chân anh ta lúc này, là một bộ quần áo.

Bộ trang phục này đã bị xé rách nát, có chỗ còn bị sứt chỉ.

Nhưng chỉ cần liếc mắt qua Liễu Tông Trạch cũng có thể nhận ra, đây là bộ đồ của Cao Mỹ Lệ.

“Ực.”

Hầu kết của Liễu Tông Trạch nhô lên rồi lại hạ xuống, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía trước.

Bên trong khắp căn phòng, tràn ngập đều là mùi rượu nồng nặc.

Rượu vang với rượu trắng hòa trộn lại với nhau, mùi hương này ngửi vào rất gay mũi.

Trên mặt đất phía trước, còn có một chiếc áo, đó là chiếc áo sơ mi trắng mà Cao Mỹ Lệ đã mặc bên trong.

“Mỹ Lệ…Anh Phong?”

“Hai người… hai người ở chỗ nào vậy?” Liễu Tông Trạch lúc này đã có chút hoảng hốt, giọng nói run rẩy gọi.

Thế nhưng, vẫn như cũ không có ai lên tiếng.

Có điều, Liễu Tông Trạch hình như nghe được một tiếng nức nở.

Hình như là có ai đó đang khóc?

Liễu Tông Trạch bước nhanh về phía trước, trên đường nhìn thấy đôi giày của Cao Mỹ Lệ, còn có nội y của phụ nữ.

Càng nhìn, tim của Liễu Tông Trạch càng đập ngày một nhanh hơn.

Thẳng cho tới khi đến bên trong phòng khách, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Liễu Tông Trạch hoàn toàn đơ luôn rồi.

Trong phòng khách lúc này là một đống hỗn độn.

Bàn ghế đều đổ sập hết xuống, bình rượu vỡ nát trên nền nhà, một mùi rượu nồng nặc phả thẳng vào mặt.

Trên mặt đất, có quần áo của phụ nữ, còn có cả những thứ đồ linh tinh khác, rải rác lung tung khắp nơi trên nền.

Như thể là vừa có người đánh nhau ở đây vậy.

Mà Cao Phong, lại đang nằm trên ghế sô pha lẳng lặng nhắm mắt ngủ, trên người chỉ đắp một tấm chăn lông mỏng.

Trên mặt đất bên cạnh sô pha, vương vãi toàn quần áo của Cao Phong.

Mà trong góc nhà lúc này, lại có một cô gái, ngồi xổm ở góc tường, trên người quấn một tấm chăn lông, cúi đầu nhỏ giọng khóc nức nở.

Cô gái kia tóc tai bù xù, cúi đầu xuống thật sâu, trên người chỉ có một tấm thảm.

Trên mặt đất còn có ít vệt máu tươi đỏ thắm chói mắt.

Liễu Tông Trạch nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu lúc này đã muốn nổ tung rồi.

Giống như có người bên trong đầu anh ta, đột nhiên thả xuống một quả pháo lớn.

Đều đã là người trưởng thành, nhìn thấy cảnh tượng này, nếu như không nghĩ ra được đã xảy ra chuyện gì, làm sao mà có thể chứ?

Ước chừng gần nửa phút trôi qua, Liễu Tông Trạch mới khẽ cắn răng, nhẹ giọng gọi:” Mỹ Lệ?”

Cô gái ở trong góc kia chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt đầy nước mắt.

Đầu tóc bù xù, hai bên mặt sưng lên, khóe miệng và lỗ mũi đều có vết máu.

Thoạt nhìn, muốn thảm bao nhiêu sẽ thảm bấy nhiêu.

Liễu Tông Trạch trừng lớn mắt, hai chân mềm nhũn, thở dài một tiếng quỳ sụp xuống mặt đất.

Trên mặt đất có một số mảnh thủy tinh của chai rượu vỡ găm vào bắp chân anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không để ý tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi