RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2725

Tất cả người của thành phố Hà Nội đều biết Cao Phong đã cắm một cái sừng lên đầu Liễu Tông Trạch!

Dưới loại tình huống này, Liễu Tông Trạch lại một lần nữa mất đi lý trí.

Mỗi một câu mà những người bên cạnh nói ra, anh ta đều cảm thấy như thể đang cười anh ta.

Mỗi một ánh mắt, anh ta cũng cảm thấy rằng như đang châm biếm anh ta.

“Anh Trạch, rốt cuộc là ai, anh nói tên ra đi!”

“Đúng vậy, nói tên ra, cho dù tên đó có nắm quyền ở thành phố Hà Nội, chúng ta cũng đánh chết hắn!”

Mấy nghìn người còn không ngừng hô lớn.

“Đủ rồi!” Liễu Tông Trạch phẫn nộ rống lên, hít sâu một hơi, sau đó xua tay nói: “Quay về hết đi!”

“Anh Trạch, chuyện này nhất định không thể cứ để như vậy được, anh là đại ca của bọn em, đã cứu mạng của bọn em.”

“Anh bị bắt nạt, cũng giống như bọn em bị bắt nạt vậy, không thể nhịn được!”

“Tuyệt đối không thể nhịn!”

Mấy nghìn người giống như phát điên, chẳng những không có ý muốn đi, ngược lại còn tiến vào trong thêm một bước.

“Tên kia có phải đang ở bên trong khách sạn không?”

“Anh ba, mau mang RPG lại đây san phẳng cái khách sạn này. Con mẹ nó chứ!”

“Toàn bộ đều giết chết! Chúng ta tung hoành ở Tam Giác Vàng lâu như vậy rồi đã bao giờ phải chịu loại chuyện uất ức như thế này đâu?”

Hiện trường càng lúc càng trở nên hỗn loạn, có người đã lấy ra cả súng phóng tên lửa chuẩn bị phóng vào tòa nhà khách sạn Minh Quân.

Trong mắt của những kẻ liều mạng như bọn họ, không có sự phân biệt về khu vực.

Bất kể là ở đâu, chỉ cần trong tay có súng, bọn họ đều dám làm.

Ngay tại lúc này, Cao Phong chắp tay sau lưng đi ra ngoài.

Long Tuấn Hạo ở phía sau lưng Cao Phong chầm chậm đi theo.

“Anh Phong? Anh Long?”

Mấy nghìn người nhìn thấy hai người Cao Phong đều sửng sốt.

“Làm cái gì đấy, trở về đi.” Long Tuấn Hạo cau mày hô một câu, muốn khiến cho những người này đi về trước, tạm thời đè nén chuyện này xuống.

“Anh Long, có người bắt nạt anh Trạch, chuyện này không thế cứ như vậy bỏ qua được!”

“Nhất định không thể bỏ qua như vậy được, giết chết trước rồi nói.” Một đám người hoàn toàn không nghe theo.

“Tôi nói các cậu trở về trước đi, không nghe thấy sao?” Long Tuấn Hạo đột nhiên tiến lên một bước, chửi ầm lên với đám người kia.

Tuy nói những người này có quan hệ với Liễu Tông Trạch là tốt nhất, nhưng uy tín của Long Tuấn hạo dù sao vẫn còn ở đó, không ít người lập tức im lặng, ngoan ngoãn không nói thêm gì nữa.

Long Tuấn Hạo thở dài một hơi, cuối cùng cũng tạm thời đè nó xuống được.

Anh cũng sợ rằng tình hình sẽ phát triển đến mức không thể xoay chuyển được.

“Tông Trạch, chúng mình đi thôi, em không muốn nhìn thấy anh ấy nữa, nhìn thấy anh ấy em sẽ cảm thấy sợ hãi.”

“Lúc nãy anh ấy đánh em thật sự rất đau, đau lắm. Anh ấy còn xé nát vụn quần áo của em.”

Ngay khi bầu không khí đang dần dần lắng xuống, Cao Mỹ Lệ đột nhiên khóc nấc lên, nhấc tay lên chỉ về phía Cao Phong, sau đó còn lao vào vòng tay của Liễu Tông Trạch gào khóc.

Long Tuấn Hạo đột nhiên thở ra một ngụm khí lạnh.

Ngay đến cả anh ta lúc này cũng có thể nhìn ra Cao Mỹ Lệ đang đổ thêm dầu vào lửa.

Thế nhưng Liễu Tông Trạch hoàn toàn không nhận ra, chẳng những không cảm thấy bất cứ điều gì kì lạ, ngược lại còn nhẹ giọng an ủi Cao Mỹ Lệ.

Mà các binh sĩ Phong Hạo kia lúc này toàn bộ đều đột nhiên trừng lớn mắt, sau đó nhìn về phía Cao Phong.

Bọn họ có bị ngốc đi chăng nữa cũng nghe hiểu ra được rốt cuộc đã xảy ra việc gì.

Không ngờ Cao Phong lại chính là người bắt nạt Cao Mỹ Lệ.

Chiếc sừng của Liễu Tông Trạch lại chính là do Cao Phong cắm lên sao?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trợn tròn con mắt, biểu cảm khác nhau, suy nghĩ trong lòng mỗi người cũng đều không giống nhau.

Mà rất nhiều người vây xem xung quanh lúc này cũng bắt đầu xôn xao bàn tán.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi