Thấy cậu Phan chủ động chào hỏi Cao Phong, mọi người đều ngây ra như phỗng, hơn nữa nghe giọng điệu có vẻ còn rất khách sáo? Phan Thanh Huy đã trở nên hiền hòa từ khi nào vậy? Lần đầu tiên gặp Cao Phong mà sao có vẻ khách sáo thế? Hơn nữa với tính cách kiêu căng ngạo mạn của cậu Phan mà lại chủ động bắt chuyện với người khác à?
Mọi người đều đần mặt ra, chỉ có mình Cao Phong vẫn bình tĩnh ngồi yên trên ghế.
“Ừ” Cao Phong thản nhiên gật đầu.
“Cao Phong, anh có ý gì hả? Cậu Phan đứng nói chuyện với anh mà anh dám ngồi đó đáp lời à?" Lê Trọng Việt thấy thế thì rất bực bội, cắn răng tức giận nhìn Cao Phong kêu.
“Tao nói chuyện mà có chỗ cho mày xía vào à?" Cao Phong còn chưa lên tiếng thì Phan Thanh Huy bỗng quay sang nhìn Lê Trọng Việt.
Lê Trọng Việt thoáng chốc sửng sốt, những người khác cũng rúng động.
Đây mới là cậu Phan chân chính! Không hiểu sao cậu Phan đối xử với Lê Trọng Việt vẫn như trước, vậy mà đối mặt với Cao Phong lại hiền hòa đến thế?
Lê Trọng Việt há miệng thở dốc, cuối cùng thành thật ngậm miệng lại.
“Anh Phong à, thế này đi, tôi thấy chỗ ngồi của anh có vẻ ổn đấy, tôi có thể ngồi ở đó không? Hai chúng ta đổi chỗ nhé! Anh thấy thế nào?" Trái tim Phan Thanh Huy đập bình bịch, cẩn thận hỏi.
Cuối cùng anh ta vẫn không dám nói thẳng ra là muốn nhường ghế đầu cho Cao Phong ngồi. Nếu anh ta làm thế, chắc chắn người khác sẽ nhận ra thái độ khác thường của mình. Thế nên anh ta đành phải dùng cách khác để Cao Phong có thể ngồi trên ghế đầu mà không bị người khác nghi ngờ.
“Cậu Phan, thế không được đâu. Ghế đầu đương nhiên phải để anh ngồi, sao có thể tùy tiện cho loại người đó ngồi được chứ?” Lê Trọng Việt lại nhảy ra.
“Đúng đấy cậu Phan, anh ngồi trên ghế đầu mới là xứng đáng, còn người khác ấy à, có bản lĩnh gì mà ngồi chứ?" Lâm Thiên Hùng cũng liếc nhìn Cao Phong với thái độ lồi lõm.
Mặc dù những người khác không nói gì, nhưng trong lòng cũng rất kinh ngạc. Ngay từ ban đầu, khi Phan Thanh Huy vừa tiếp xúc với Cao Phong, đã có người nhận thấy có gì đó sai sai, bây giờ lại càng cảm thấy sai sai hơn.
Đường Ngọc Diệp cũng hơi kinh ngạc, nghi ngờ liếc nhìn Cao Phong. Nhưng vẻ mặt Cao Phong rất bình thản, người khác hoàn toàn không thể đoán được suy nghĩ trong lòng anh.
“Cần mày đồng ý mới được à? Tao thích chỗ của anh Phong đấy, thế thì sao?" Phan Thanh Huy giải thích.
Đám Lê Trọng Việt đành phải câm miệng không nói một lời, nhưng trong lòng lại tức giận bất bình. Một kẻ phế vật vô tích sự chẳng làm được việc gì, thậm chí cả việc làm cũng cần Lê Trọng Việt bố thí mà lại được ngồi trên ghế đầu ư? Thế chẳng phải là Cao Phong sẽ đứng trên đầu tất cả mọi người ở đây hay sao? Rốt cuộc cậu Phan nghĩ gì mà lại lại thế? Tại sao anh ta lại làm thế?
Nhưng Phan Thanh Huy sẽ không giải thích với mọi người. Anh ta chỉ cười hỏi Cao Phong: “Anh Phong, anh thấy thế nào?"
Phan Thanh Huy luôn mồm gọi “anh Phong”, thái độ có vẻ rất thân thiết.
Cao Phong khẽ nhíu mày, sau đó lại giãn ra, chỉ bình tĩnh gật đầu. Nếu anh không ngồi lên ghế đầu thì e rằng Phan Thanh Huy cũng sẽ không dám ngồi, đến lúc đó làm cho bầu không khí trở nên lúng túng thì cũng không ổn. Hơn nữa Cao Phong không muốn lãng phí thời gian, vậy nên anh không từ chối đề nghị của Phan Thanh Huy.
"Vậy thì mời anh Phong, mời ngồi." Thấy thế, Phan Thanh Huy mừng rỡ vô cùng, vội vàng đi đến chỗ Cao Phong.
Lúc này, mọi người mới xác nhận Phan Thanh Huy thật sự không nói đùa, mà thật lòng muốn cho Cao Phong ngồi trên ghế đầu!
"Tại sao cậu Phan lại làm thế?” Có người nghĩ mãi mà không hiểu nên không nhịn được nhỏ giọng hỏi.
“Sao tôi biết. Tôi cứ cảm giác như cậu Phan và Cao Phong... hình như đã sớm quen biết nhau rồi thì phải." Một cô gái nhỏ giọng đáp.
“Cho dù đã quen biết thì cậu Phan cũng đâu cần nhường ghế đầu cho anh ta? Trong giới con nhà giàu ở Hà Nội này, cho dù cậu Phan không phải là người đứng đầu thì kẻ phế vật như Cao Phong cũng không thể sánh bằng."
"He he, không chừng cậu Phan cố tình chơi xỏ Cao Phong đấy. Mấy người chờ mà xem.”
Mọi người vừa nhỏ giọng bàn tán, vừa nhìn Phan Thanh Huy đi đến trước mặt Cao Phong.
Cao Phong không lãng phí thời gian mà lập tức đứng dậy. Phan Thanh Huy cứ thế mỉm cười, đồng thời còn hơi khom lưng chờ. Cho dù anh ta không nói toạc thân phận của Cao Phong ngay trước mặt mọi người thì anh ta cũng không dám bất kính với Cao Phong.
Sau khi Cao Phong đứng dậy, ghế ngồi của anh bị bỏ trống, hai bên là Đường Ngọc Diệp và Kim Tuyết Ngọc, cùng với Lâm Đan Phượng ngồi bên cạnh Kim Tuyết Ngọc. Lúc này, Kim Tuyết Ngọc và Đường Ngọc Diệp đều rất kinh ngạc. Nếu Phan Thanh Huy ngồi vào ghế của Cao Phong thì chẳng phải sẽ ngồi bên cạnh họ hay sao?
"Ha ha ha, tôi biết tại sao cậu Phan lại làm thế rồi!" Tròng mắt của Lâm Thiên Hùng xoay tròn, sau đó bỗng bật cười.
Một số người cũng nở nụ cười đầy ẩn ý, những người khác chợt ngộ ra.
“Không phải là cậu Phan muốn nhường ghế đầu cho Cao Phong, mà muốn ngồi chung với ba vị nữ thần lớp chúng ta!”
“Đúng là có dụng ý khác. Quả nhiên cậu Phan vẫn là cậu Phan, vừa ra tay đã định tóm gọn cả ba hoa khôi luôn!”
“Chậc chậc... Phỏng chừng Cao Phong còn đang tưởng cậu Phan khách sáo tôn trọng anh ta nên mới nhường ghế đầu cho anh ta ấy chứ.”
Mọi người đều nở nụ cười đầy ẩn ý, đồng thời bàn tán xôn xao. Tiếng bàn luận của họ lan truyền đến bên này, lọt vào tai Kim Tuyết Ngọc và Đường Ngọc Diệp, khiến hai cô gái đều đỏ mặt. Chẳng lẽ cậu Phan thật sự có ý đồ gì đó với họ? Nếu không, còn bao nhiêu là ghế trống, cậu Phan cần gì phải nhất quyết ngồi ở chỗ này?
Cao Phong và Phan Thanh Huy cũng nghe thấy tiếng bàn tán của người chung quanh. Phan Thanh Huy không thể giải thích rõ ràng, nhưng Cao Phong lại bình tĩnh liếc nhìn anh ta, khiến anh ta hoảng sợ đến mức da mặt run lên, không nhịn được rụt cổ.
Lê Trọng Việt và Lâm Thiên Hùng đều cười lạnh liên tục. Phải biết rằng Lê Trọng Việt và Lâm Thiên Hùng ngồi ở hai bên ghế đầu, làm tay sai cho cậu Phan. Lát nữa Cao Phong mà dám ngồi vào ghế đầu, hai người họ mỗi người kèm một bên Cao Phong, chẳng phải có thể thoải mái làm Cao Phong mất mặt hay sao?
Trong lúc Lê Trọng Việt còn đang sung sướng ảo tưởng thì Phan Thanh Huy bỗng quay sang, nhìn về phía Lê Trọng Việt. Thấy ánh mắt của Phan Thanh Huy, trong lòng Lê Trọng Việt nảy sinh cảm giác bất an.
“Lê Trọng Việt, sao mày còn không chịu cút sang đây?" Phan Thanh Huy đột nhiên mắng Lê Trọng Việt.
“Hả?” Lê Trọng Việt sửng sốt.
Người khác cũng sửng sốt. Phan Thanh Huy gọi Lê Trọng Việt qua để làm gì? Lê Trọng Việt ngồi trên ghế bên cạnh ghế đầu, bây giờ cũng phải đi theo Phan Thanh Huy ngồi chỗ đó à?
"Hả cái gì? Điếc à?" Sắc mặt Phan Thanh Huy trông rất khó coi. Cảm giác làm gì cũng không thể giải thích thật sự rất bực bội. Nhưng anh ta lại không có cách nào khác, anh ta không muốn nhà họ Phan đi theo bước chân của tập đoàn Vũ Vương.
Trong lòng Lê Trọng Việt không hiểu ra sao, nhưng lại không còn cách khác nào, đành phải thành thật đi về phía Phan Thanh Huy.
"Còn hai đứa bay nữa." Phan Thanh Huy lại chỉ về phía Lâm Thiên Hùng và một tên chó săn luôn đi theo sau lưng Lê Trọng Việt.
Lâm Thiên Hùng và tên kia cũng ngơ ngác đi về phía anh ta.
"Đường Ngọc Diệp, Tuyết Ngọc, cùng với... Lâm Đan Phượng đúng không? Các cậu qua bên kia ngồi đi, chỗ này nhường lại cho bọn tôi. Các cậu thấy được không?"