RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2743

“Bỏ đi, ngày mai rồi nói tiếp.”

Liễu Tông Trạch thấy đám người này không nói được lý do, lúc này đã có chút bực bội xua tay, sau đó chuẩn bị đứng dậy rời đi.

“Anh Trạch, đợi một chút! Em muốn hỏi một chút, bây giờ anh đã có ý tưởng gì chưa?”

Bỗng nhiên, một chàng trai dáng người cao to, đứng dậy gọi Liễu Tông Trạch lại.

Những người khác mặc dù không nói gì, nhưng cũng nhìn Liễu Tông Trạch với vẻ mặt mong đợi.

Giống như cho rằng Liễu Tông Trạch có nói gì đi nữa, bọn họ cũng sẽ thực hiện.

Dù sao thì việc họ sẵn sàng đi theo một mình Liễu Tông Trạch đã tỏ rõ thái độ của bọn họ rồi.

“Ý tưởng gì ư?” Liễu Tông Trạch khẽ cau mày.

Câu hỏi ngược lại này khiến cho những người kia chết lặng.

Qua một lúc, chàng trai có dáng vẻ cao to nói: “Nhìn anh chịu khổ, trong lòng chúng em cũng rất khó chịu.”

“Em nghĩ nếu bây giờ anh muốn trả thù, chắc chắn em sẽ đứng ra đầu tiên.”

Liễu Tông Trạch cau mày sâu hơn, hỏi: “Trả thù? Trả thù cái gì?”

Sĩ quan phụ tá vội vàng nói: “Tất nhiên là chuyện của anh rồi. Mặc dù chúng ta không có nhiều người bằng chỗ Cao Phong, nhưng vì anh Trạch, chúng em cũng chấp nhận liều một phen.”

“Đúng, liều một phen.”

“Đúng vậy! Không thể bỏ qua như vậy được, phải liều thôi!”

Những người khác cũng ở bên cạnh thấp giọng phụ họa.

Liễu Tông Trạch nghe vậy thì sững sờ, sau đó quay người bước nhanh vài bước đến trước mặt chàng trai kia, đột nhiên đưa tay tát anh ta một cái.

“Bốp!”

Âm thanh giòn vang đánh lên mặt chàng trai, khiến chàng trai lảo đảo va vào bàn họp.

Liễu Tông Trạch đột nhiên ra tay khiến cho đám người sợ hãi, không dám tiếp tục nói nữa.

Những người còn lại vốn dĩ cũng đang chuẩn bị phát biểu ý kiến của bản thân.

Bây giờ thì lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hoàn toàn không dám hé răng nửa lời.

“Khốn khiếp, cậu đang nói cái gì vậy hả? Cái tên Cao Phong này có thể để cậu gọi sao?” Liễu Tông Trạch cau mày, lạnh lùng nhìn chàng trai kia.

Chàng trai ôm mặt, nhỏ giọng nói: “Em chỉ muốn thay anh Trạch đòi lại công bằng, cảm thấy chuyện này không thể bỏ qua như vậy được.”

“Sau đó, em nghe anh Trạch gọi là Cao Phong, cho nên…”

“Cho nên? Cho nên cái gì? Ông đây gọi thì kệ ông, đến lượt cậu gọi sao?”

“Từ khi nào các cậu dám gọi thẳng tên của anh ấy như vậy?” Liễu Tông Trạch cau mày, lạnh lùng quát.

Những người kia đều chết lặng, nhưng trong lòng mỗi người vẫn có chút khó chịu.

“Tôi nói cho các cậu biết, sau này tôi không muốn nghe đến chuyện này thêm một lần nào nữa.”

“Cho dù giữa tôi và Cao Phong có thù hận lớn đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không liên quan tới các cậu, hiểu chứ?”

“Lúc cậu gọi thẳng tên của anh ấy, đầu tiên cậu phải nghĩ đến, quần áo cậu mặc trên người, súng cậu cầm trên tay, từng viên đạn cậu bắn ra là do ai bỏ tiền mua cho các cậu.”

“Kể cả lương thực các cậu ăn mỗi ngày, là do ai cung cấp cho các cậu?”

“Vì thế, hiểu ý tôi rồi chứ?” Liễu Tông Trạch đưa tay chỉ vào ngực của chàng trai, nhàn nhạt nói.

“Anh Trạch, chúng em hiểu rồi.” Sắc mặt của những người này đỏ ửng, sau đó có hơi hổ thẹn cúi đầu.

Liễu Tông Trạch ngập ngừng vài giây, bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói: “Tôi biết, các cậu nghĩ cho tôi.”

“Nhưng không phải anh ấy đã nói, trong vòng ba ngày sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng sao?”

“Vậy thì tôi sẽ nghe xem, anh ấy muốn cho tôi câu trả lời thế nào?”

“Về phần các cậu…” Liễu Tông Trạch nói đến đây, có hơi do dự một chút, nhưng vẫn nói: “Đến lúc đó, tôi sẽ thu xếp cho các cậu.”

Chàng trai cao to chần chờ hai giây, nhưng vẫn nói: “Nếu như Cao…nếu như anh Phong không cho câu trả lời thì sao? Thế thì chúng ta phải làm gì đây? Cứ nhịn suốt như vậy sao?”

“Anh Trạch, chúng em không muốn anh bị người khác nói là loại người hèn nhát, ngay cả người phụ nữ của mình bị ức hiếp cũng không dám trả thù.”

“Vì thế, nếu như anh ấy không trả lời lại thì chúng em vẫn phải lấy lại công bằng cho anh.”

Những người khác mặc dù không lên tiếng, nhưng suy nghĩ trong ánh mắt cũng đã thể hiện vô cùng rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi