RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Bởi vì Phan Thanh Huy sợ nếu mình còn không ra mặt quản lý thì không chừng đám người này sẽ làm ra chuyện gì đó, lỡ như chọc giận Cao Phong, đến khi chúng tới số, không chừng Phan Thanh Huy cũng sẽ phải đi theo gánh tội.

Phan Thanh Huy vừa dứt lời, mọi người tức khắc ngậm miệng lại, hơi nghi ngờ nhìn Cao Phong.

Cao Phong mà lại được Phan Thanh Huy bảo vệ à? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì Kim Tuyết Ngọc thôi sao?

Ai chẳng biết Phan Thanh Huy và Kim Tuyết Ngọc cũng chẳng giao thiệp với nhau nhiều lắm. Tuy nhiên sau khi Phan Thanh Huy đã lên tiếng, mọi người thực sự thành thật hơn nhiều, không dám ngang nhiên nhằm vào Cao Phong như lúc trước.

Cho dù là nể mặt Phan Thanh Huy thì họ cũng không dám tiếp tục tìm đường chết nữa. Muốn nhằm vào Cao Phong thì cũng phải làm trong âm thầm, không thể quang minh chính đại.

Không lâu sau, gần trăm món ăn đã được bưng lên bàn.

Phan Thanh Huy thực sự hào phóng, không chỉ đặt cả món ăn truyền thống mà còn có cả cơm Tây. Nào là pate gan ngỗng, cà ri kiểu Tây, bít tết kiểu Tây các thứ.. muốn món gì cũng có, thỏa mãn khẩu vị của tất cả mọi người.

Món ăn truyền thống rất đa dạng phong phú, giữa bàn đặt mấy con tôm hùm Australia khổng lồ nặng khoảng 1.5 kg, toàn thân đỏ au trông rất ngon miệng. Ngay cả những người có gia cảnh không tồi, bây giờ thấy cả bàn toàn sơn hào hải vị cũng thèm nhỏ dãi.

Lê Trọng Việt liếc nhìn Cao Phong, không nhịn được cười lạnh. Chắc chắn Cao Phong chưa bao giờ được thấy nhiều món ngon như thế nào đây, ngay cả Kim Tuyết Ngọc lúc này cũng ánh mắt sáng lên kia kìa.

Nhưng ngẫm lại lời Phan Thanh Huy vừa nói, cuối cùng Lê Trọng Việt vẫn im lặng, không dám lên tiếng nói móc.

"Nào nào nào, mọi người đừng khách sáo đừng khách sáo, mau động đũa đi!” Phan Thanh Huy mời gọi.

Mọi người cũng cười đáp lại, cầm đũa lên, nhưng không ai dám gắp miếng đầu tiên.

Trên bàn cơm đương nhiên cũng có quy tắc. Người gắp miếng đầu tiên đương nhiên phải là người có địa vị cao nhất. Lúc này Phan Thanh Huy chưa động đũa thì họ nào dám nhúc nhích? Cho dù rất muốn nếm thử sơn hào hải vị trước mặt, nhưng họ chỉ có thể nhịn xuống.

Vì thế, mọi người đều cầm đũa nhìn Phan Thanh Huy, chờ đợi Phan Thanh Huy gắp miếng đầu tiên. Còn Phan Thanh Huy thì bỗng cứng đờ, nụ cười trông còn xấu hơn cả khóc.

Anh ta thật sự không dám nhúc nhích. Người khác không biết, nhưng chẳng lẽ anh ta lại không biết địa vị cao nhất ở đây là ai sao? Phan Thanh Huy cảm thấy lúc này mình như đang bị nướng trên lửa vậy.

Tình hình lúc này chính là tất cả mọi người đều mong chờ nhìn Phan Thanh Huy, chờ anh ta động đũa, còn Phan Thanh Huy thì lại cười khó coi hơn cả khóc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cao Phong.

Anh ta muốn Cao Phong động đũa một chút, lúc đó anh ta mới dám gắp đồ ăn, mau chóng giải quyết quy tắc này đi cho rồi. Chẳng qua anh ta không dám sai khiến Cao Phong làm gì.

Cao Phong khẽ dừng lại một chút, sau đó cầm đũa lên. Phan Thanh Huy coi như là thức thời, cho nên Cao Phong sẽ không tính toán chi ly chuyện trước kia.

Vì thế, Cao Phong bèn vươn tay về phía món ăn đặt gần mình nhất.

"Cao Phong, anh làm gì thế hả?" Lần này Lê Trọng Việt không thể nhịn được nữa, đột nhiên vỗ bàn đứng dậy. Thế là ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Cao Phong.

Mọi người vốn không chú ý đến Cao Phong, nhưng bây giờ đều thấy động tác muốn gắp đồ ăn của Cao Phong. Thế là ánh mắt mọi người lập tức thay đổi, có bỡn cợt, có nghiền ngẫm, có trào phúng, cũng có khinh thường...

Cậu Phan còn chưa động đũa đâu, thế mà anh dám động trước à? Anh thật sự cho rằng cậu Phan nể mặt Kim Tuyết Ngọc thì anh muốn làm gì thì làm hả?

Lúc này, Phan Thanh Huy thật sự chỉ muốn bóp chết Lê Trọng Việt thôi. Anh ta chưa bao giờ muốn đuổi một kẻ nào ra ngoài như bây giờ.

"Cao Phong, anh tưởng mình ngồi trên ghế đầu thì anh chính là người có địa vị cao nhất ở đây à?"

“Cậu Phan còn chưa động đũa, thế mà anh đã động đũa rồi, anh cho rằng anh là ai chứ?" Lê Trọng Việt không hề hay biết suy nghĩ của Phan Thanh Huy, chỉ lo quát nạt Cao Phong.

Rất nhiều người đều gật đầu lia lịa, cho rằng Cao Phong không có mắt nhìn người. Cậu Phan nể mặt Kim Tuyết Ngọc nên mới khách sáo với anh, anh còn được nước lấn tới à?

Ngay cả Kim Tuyết Ngọc cũng đỏ mặt, vội kéo tay Cao Phong: “Cao Phong, anh đừng làm bừa được không?"

Kim Tuyết Ngọc đỏ bừng cả mặt, thầm nghĩ mang Cao Phong đến đây đúng là một sai lầm lớn. Tại vì Cao Phong nên bây giờ cô ta phải bị mọi người cười nhạo.

"Ôi chao, ngồi xuống ngồi xuống, bạn bè với nhau thì cần gì nhiều quy củ thế” Phan Thanh Huy kìm nén cơn phẫn nộ đối với Lê Trọng Việt, đứng dậy cười nói.

“Nhưng cậu Phan, anh ta làm thế rõ ràng là không để mắt tới anh mà!” Lê Trọng Việt vẫn không muốn bỏ cuộc.

"Tôi bảo cậu ngồi xuống." Phan Thanh Huy lạnh lùng nhìn Lê Trọng Việt.

Lê Trọng Việt cắn răng, lại trừng Cao Phong một phát rồi mới không cam lòng ngồi xuống.

"Thế bây giờ tôi gắp hay là không gắp đây?" Cao Phong vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh hỏi.

"Gắp! Đương nhiên là gắp! Anh Phong cứ thoải mái, thoải mái, he he..” Phan Thanh Huy vội nói, sau đó vừa cười vừa chậm rãi ngồi xuống.

Cao Phong chậm rãi gắp một miếng, đặt vào đĩa ăn trước mặt mình, lúc này Phan Thanh Huy mới thở phào một hơi.

“Được rồi, mọi người cứ tự nhiên đi." Thấy Cao Phong động đũa xong, Phan Thanh Huy như được đại xá, vội kêu mọi người.

Nếu vừa rồi Cao Phong không động đũa thì đúng là Phan Thanh Huy đâm lao phải theo lao, không biết nên làm gì bây giờ.

Kế tiếp, mọi người vừa ăn vừa nhắc lại những kỷ niệm trước kia.

Cao Phong không thể hòa nhập vào đề tài của họ, hơn nữa anh cũng không muốn dung nhập, bèn im lặng ăn cơm một mình.

Trên bàn ăn, Lê Trọng Việt và Lâm Thiên Hùng là người nói nhiều nhất, thỉnh thoảng lại mời Phan Thanh Huy một ly rượu, cả đại sảnh tràn ngập tiếng cười của họ. Cao Phong cứ như một kẻ vô hình, không ai chú ý tới anh, cũng không ai bận tâm tới anh.

Phan Thanh Huy thì muốn mời rượu Cao Phong, nhưng thật sự không tìm thấy lý do chính đáng nào nên đành phải nhịn. Nhưng Phan Thanh Huy cảm thấy, sau lần tiếp xúc hôm nay, có lẽ quan hệ giữa mình và Cao Phong đã được xoa dịu phần nào. Chờ lát nữa lưu phương thức liên lạc, sau này tiếp tục lui tới là được!

Nghe tiếng ồn ào bên tai, Cao Phong làm như không nghe thấy, chỉ lẳng lặng ăn cơm. Anh sẽ không bận tâm tới ánh mắt của người khác, trời đánh còn tránh bữa ăn cơ mà.

Chẳng qua khi Cao Phong đang định gắp đồ ăn thì bàn thủy tinh bỗng xoay tròn, thế là món ăn mà Cao Phong đang định gắp bị chuyển sang chỗ khác.

Cao Phong thoáng dừng lại, sau đó thò đũa về phía đĩa khác. Nhưng đúng lúc này, bàn ăn lại tiếp tục xoay tròn.

Nếu nói lần đầu tiên có người muốn xoay bàn, vậy thì lần này là gì? Một lần là trùng hợp, hai lần còn là trùng hợp nữa không?

Cao Phong hơi ngẩng đầu lên, thấy Lê Trọng Việt đang đắc ý nhìn mình, mà bàn tay của Lê Trọng Việt đang đặt trên bàn xoay tròn, rõ ràng chính là anh ta đã xoay bàn không cho Cao Phong gắp đồ ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi