RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2790

“Cho dù là có tội, cũng không tới mức phải chết.”

Long Tuấn Hạo đưa tay ra đẩy Liễu Tông Trạch, lạnh lùng nói: “Đó là bởi vì vẫn chưa tới lúc, cậu nhìn mấy tên nội gián đó đi, nếu như chúng thực sự cùng với chúng ta ra chiến trường, liệu có đâm sau lưng chúng ta không?”

“Còn nữa, phía Cao Mỹ Lệ, nếu không giết cô ta, cứ để cô ta ngang nhiên làm điều ác như vậy sao?”

Anh nói một tràng làm cho Liễu Tông Trạch á khẩu không nói lại được câu nào.

Long Tuấn Hạo nói không sai, thực ra trong lòng Liễu Tông Trạch đã tin rồi nhưng đáy lòng anh ta vẫn không chịu tin.

“Để tôi, để tôi tự giải quyết.”

“Để tôi nói chuyện với cô ấy thêm một buổi tối nữa, có được không?”

“Ngày mai, sáng ngày mai, tôi nhất định sẽ cho cậu, cho anh Phong một đáp án vừa ý.”

Liễu Tông Trạch trầm mặc hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ mọng nhìn Long Tuấn Hạo.

“Để tôi ở với cô ấy một đêm, có được không?” Liễu Tông Trạch hỏi lại lần nữa.

Long Tuấn Hạo trừng mắt nhìn Liễu Tông Trạch, cuối cùng vẫn gật đầu, thu lại súng.

“Nhưng có mấy câu này, tôi phải nói với cậu.” Long Tuấn Hạo quay đầu lại nhìn.

“Cậu nói đi.” Liễu Tông Trạch gật đầu.

Long Tuấn Hạo dựa theo tất cả những lời Cao Phong truyền đạt lại cho mình, lại nói một lượt cho Liễu Tông Trạch nghe, không sót một chữ nào.

Liễu Tông Trạch chăm chú nghe, gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Long Tuấn Hạo thở phào, đưa tay ra vỗ mấy cái vào vai Liễu Tông Trạch rồi đưa người rời đi.

Đám người đến nhanh, mà đi cũng nhanh, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu.

Đây là lựa chọn của Liễu Tông Trạch, là anh em một nhà, Long Tuấn Hạo quyết định tôn trọng lựa chọn của Liễu Tông Trạch.

Vừa hay, cũng là thuận theo kế hoạch thứ hai mà Cao Phong giao phó cho anh ta.

Cao Mỹ Lệ ở trên lầu, thấy đám người Long Tuấn Hạo rời đi rồi, tâm trạng bất an cuối cùng cũng được giải tỏa đi chút ít.

Long Tuấn Hạo rời đi như vậy chính là đã bỏ qua rồi.

Ít nhất trong lòng cô ta cho rằng bản thân đã thoát rồi.

Nhưng còn phía Liễu Tông Trạch, cô ta vẫn chưa biết tình hình thế nào.

“Long Tuấn Hạo nhất định đã cho Liễu Tông Trạch xem đoạn video đó rồi, liệu Liễu Tông Trạch có tin anh ta không?” Cao Mỹ Lệ nhíu mày, trong lòng nghi ngờ.

Còn Liễu Tông Trạch ngồi một mình dưới lầu rất lâu, mãi sau đó mới đi lên lầu hai.

“Tông Trạch, anh về rồi. Anh không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt.”

Cao Mỹ Lệ bước tới ôm chầm lấy Liễu Tông Trạch, giọng điệu đầy lo lắng.

“Ừm, anh không sao. Anh có thể có chuyện gì được chứ?”

Liễu Tông Trạch khẽ cười, ôm Cao Mỹ Lệ vào lòng, trong đáy mắt hiện lên vô vàn phức tạp.

Người phụ nữ trong lòng anh lần đầu đem lại cho anh cảm giác xa lạ như vậy.

Cùng nhà khác ngỏ chính là nói về Cao Mỹ Lệ và bản thân anh sao?

Liễu Tông Trạch càng nghĩ, trong lòng lại càng thêm đau đớn khôn nguôi.

Giống như bị người ta cầm con dao nhọn đâm vào tim vậy.

“Long Tuấn Hạo đã nói gì với anh vậy?” Cao Mỹ Lệ dựa vào lòng Liễu Tông Trạch nhẹ nhàng hỏi.

“Không nói gì, cậu ta chỉ cho anh xem một đoạn clip.” Liễu Tông Trạch tùy ý đáp.

“Clip gì cơ?” Cao Mỹ Lệ căng thẳng dỏng tai nghe, nhịp tim cũng theo đó mà tăng nhanh.

Có điều cô ta rất nhanh đã che giấu thái độ của mình đi, bởi vì nhìn vào cách hành xử của Liễu Tông Trạch lúc này cũng cho thấy sự việc vẫn chưa đi tới mức tồi tệ nhất.

Liễu Tông Trạch cảm nhận được sự khác thường của người trong lòng mình, chỉ khẽ cười: “Không có gì, chỉ là liên quan tới người nhà em, bọn họ nói em là nội gián.”

“Nhưng anh vốn dĩ không tin, cục cưng Mỹ Lệ của anh sao có thể là nội gián được chứ?”

“Anh thà rằng tin cha mẹ của Mỹ Lệ là nội gián, cũng không tin Mỹ Lệ em là nội gián.” Giọng nói của Liễu Tông Trạch rất bình tĩnh, nghe không ra chút sơ hở nào.

“Hả? Nhưng mà trong clip đó quay được cái gì vậy anh?” Cao Mỹ Lệ giả vờ hỏi vu vơ.

“Anh không xem, chỉ xem đoạn đầu, có người chĩa súng vào đâu mẹ em rồi anh lập tức tắt ngay máy tính rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi