RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2796

“Tông Trạch, cảm ơn anh đã bảo vệ và chăm sóc em trong suốt hơn một tháng qua.”

Cao Mỹ Lệ chầm chậm rót rượu, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn Liễu Tông Trạch.

Giọng nói mang ý tứ sâu xa, ánh mắt cũng vô cùng phức tạp. Cao Mỹ Lệ có chút căng thẳng, sợ rằng Liễu Tông Trạch sẽ phát hiện ra điểm bất thường.

“Được.”

Nhưng Liễu Tông Trạch gần như không hề phí lời, cụng ly một cái liền trực tiếp nuốt xuống cổ họng.

Thực chất lúc này Cao Mỹ Lệ đã vô cùng khác thường, bất kể là biểu cảm hay là giọng nói.

Nhưng bây giờ Liễu Tông Trạch lại không hề hỏi nhiều.

“Ly này là cảm ơn anh đã tin tưởng em, không rời xa em.” Cao Mỹ Lệ lại rót thêm một ly.

“Được!”

Liễu Tông Trạch không hỏi gì cả, lại tiếp tục uống xuống.

Giữa hai người bọn họ, dường như có một bức màn trầm mặc vô hình.

Sự trầm mặc này giống như đã biết được bí mật của đối phương rồi, nhưng không hề hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

“Ly thứ ba này là em muốn nói với anh một câu, xin lỗi!”

Cao Mỹ Lệ ngừng lại một lát, một lần nữa nâng ly thứ ba lên.

“Được!”

Liễu Tông Trạch lạnh nhạt gật đầu, lại uống hết ly rượu.

Nhưng ở khóe mắt anh ta nước mắt đã rơi, thuận theo đường nét của khuôn mặt mà chảy xuống cổ.

Không ai hay biết, lúc này anh ta đang liều mạng đè nén cảm xúc của mình.

“Ồ, rượu này thật là cay quá, làm cay hết cả mắt anh rồi.”

Liễu Tông Trạch cười ha ha, đặt ly xuống, lấy ra một chiếc khăn giấy lau khóe mắt.

Cao Mỹ Lệ chăm chú nhìn Liễu Tông Trạch, sau đó chầm chậm đưa tay ra, đón lấy ly của Liễu Tông Trạch, ngón tay gõ nhẹ lên chiếc ly.

“Ly này để em rót cho anh!”

“Thực sự, em thực sự muốn ở bên anh.” Cao Mỹ Lệ thốt ra từng chữ một, vừa nói vừa rót rượu.

Sau đó, cô ta chầm chầm đẩy ly rượu về phía tay của Liễu Tông Trạch.

Liễu Tông Trạch nhìn chằm chằm ly rượu này, im lặng gần mười giây, mới hỏi: “Đêm nay, em ở bên anh có được không?”

Đây là lần thứ hai anh ta hỏi cô.

Lúc ban ngày anh ta đã từng hỏi Cao Mỹ Lệ một lần.

Cao Mỹ Lệ hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi này, sau đó cô lại cười nhẹ nhàng: “Em đương nhiên sẽ ở bên Tông Trạch rồi.”

Liễu Tông Trạch gật đầu nói: “Được!”

Dứt lời, Liễu Tông Trạch nâng ly lên chuẩn bị uống.

“Tông Trạch!” Ngay lúc đó, Cao Mỹ Lệ đột nhiên đứng lên hét lớn.

“Hả?” Trong lòng Liễu Tông Trạch dấy lên hy vọng, dừng động tác lại.

Cao Mỹ Lệ nhìn thẳng vào mắt Liễu Tông Trạch, sau đó giọng nói có chút run rẩy, cười nói: “Không sao, chỉ là em muốn gọi tên anh.”

“Được!”

Liễu Tông Trạch gật đầu, lại đưa ly rượu lên miệng uống.

Sau đó anh ta vội vàng lấy khăn giấy ra lau miệng, rồi vứt khăn giấy vào thùng rác.

“Khụ khụ khụ, tiêu rồi, uống nhiều quá rồi.”

Liễu Tông Trạch ho mấy tiếng, khạc ra hai cái đờm rồi mới ngẩng đầu lên.

Mắt Cao Mỹ Lệ long lanh như một bầu trời sao, sau đó chầm chầm bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Tông Trạch.

Hai người không ai nói câu nào, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nhau.

“Mỹ Lệ, hình như anh uống nhiều rồi nên có hơi chóng mặt.” Liễu Tông Trạch xoa đầu nói.

“Chắc là uống nhiều rồi, anh buồn ngủ thì đi ngủ thôi, ngủ đi.”

Cao Mỹ Lệ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, nói khẽ.

Dần dần, hơi thở của Liễu Tông Trạch ngày càng nhẹ nhàng hơn, cho đến khi anh phát ra từng tiếng thở đều.

“Bịch!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi