Chương 2799
Cao Anh Hạo phái nhiều người đến chỗ anh như vậy.
Nếu thực sự đưa đám người này ra chiến trường, hơn một trăm tên nội gián ở phía sau bóp cò thì cảnh tượng đó sẽ như thế nào?
Hơn một trăm người sau khi nổ súng lại luồn lách vào cả một đoàn người, trong tình huống hỗn loạn như thế, rõ ràng không thể nhận mặt được.
Làm không tốt, sẽ có người bị ngộ sát.
Tới lúc đó phía sau doanh trại nhà họ Cao đại loạn, chứ đừng nói tới đi đánh vào hải phận nhà họ Cao nữa.
Cao Phong phát lạnh sống lưng, trong lòng vô cùng cảm kích.
Chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể một lưới bắt trọn đám người này rồi.
“Long Tuấn Hạo đâu?” Cao Mỹ Lệ nhíu mày hỏi.
“Đi mua nước rồi.” Cao Phong lạnh nhạt trả lời.
“Giương súng.”
Cao Mỹ Lệ nhìn thời gian, sau đó ra lệnh.
“Không được nhúc nhích!”
Hơn hai mươi vệ sĩ không nói lời nào mà trực tiếp đứng chắn trước mặt Cao Phong, lấy thân mình làm lá chắn, đưa Cao Phong vào vòng bảo vệ không có lấy một kẽ hở.
Sắc mặt Cao Mỹ Lệ không đổi, trong lòng đang cấp tốc tính toán.
Lúc này tất cả nội gián ở thành phố Hà Nội đều đã lộ diện, số lượng hơn một trăm tên.
Phía Cao Phong có tới hơn hai mươi người, tuyệt đối không phải là đối thủ của đám người Cao Mỹ Lệ.
Nhưng một khi ra tay, hơn hai mươi tên vệ sĩ đó chắc chắn sẽ cản trở phía Cao Mỹ Lệ.
Quan trọng hơn cả là, có hơn hai mươi người thà chết để bảo vệ, Cao Mỹ Lệ không chắc có thể làm bị thương được Cao Phong.
“Cao Phong, các anh chỉ có hai mươi người nên hãy giơ tay chịu thua đi.”
“Kể cả chúng tôi rút quân đi một nửa, các người có chắp thêm cánh cũng không thoát được đâu.”
“Cho anh hai con đường lựa chọn, hoặc là bị tôi đưa về thành phố Đà Nẵng, hoặc là chết!” Cao Mỹ Lệ trầm giọng nói.
“Tôi chết cũng được nhưng tôi muốn chết một cách rõ ràng!”
“Không biết cô có thể giải đáp mấy thắc mắc của tôi được hay không?” Cao Phong bước lên một bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cao Mỹ Lệ.
“Chị Lệ, mau ra tay đi! Tránh đêm dài lắm mộng!” Thuận Hiếu Hòa ở phía sau nhắc một câu.
Hơn một trăm người này chỉ cần cùng nhan bóp cò thì Cao Phong có ba mạng cũng chết không đủ.
“Không phải vội, để cho anh ta nói.”
Cao Mỹ Lệ vẫy tay một cái, hơn trăm tên thanh niên lập tức tản ra xung quanh, tiến hành giám sát không chứa điểm mù.
Cô không biết mình đang nghĩ gì lúc này, rõ ràng cô nên giết Cao Phong càng nhanh càng tốt, nhưng cô lại không làm như vậy.
Có lẽ chỉ mình cô biết cô đang nghĩ gì.
“Anh nói đi.” Cao Mỹ Lệ nói nhẹ.
“Cô là người của Cao Anh Hạo?” Cao Phong mở miệng hỏi.
Cao Mỹ Lệ khựng lại, sau đó nói: “Đúng vậy!”
“Là Cao Anh Hạo phái cô tới cố ý tiếp cận Liễu Tông Trạch?” Cao Phong hỏi tiếp.
Nhắc tới Liễu Tông Trạch, ánh mắt Cao Mỹ Lệ rõ ràng có chút thay đổi, nhưng cô ta vẫn gật đầu.
“Tối hôm đó, tôi đã hôn mê rồi, sao có thể làm chuyện đó với cô?” Cao Phong chắp tay sau lưng hỏi tiếp.
“Tất nhiên là anh không làm.”
Cao Mỹ Lệ mỉm cười nói: “Tôi đã bỏ thuốc mê vào ly rượu cuối cùng mà các anh uống.”
“Sau đó, anh đã ngủ say rồi, còn có thể làm gì tôi được?”
“Tất nhiên lúc đó tôi nói thế nào thì chính là như vậy.”
“Bao gồm cả quần áo của anh cũng là tôi cởi, cả hiện trường hôm đó cũng là tôi làm náo loạn lên.”
“Bây giờ anh đã biết tất cả rồi, có phải là có thể lên đường được rồi đúng không?”
Cao Mỹ Lệ gần như không giấu diếm điều gì, dường như thực sự đang đối diện với một người sắp chết, cho nên đã thừa nhận mọi chuyện.
Tất cả chân tướng đều đã được phơi bày.
Tội danh mà hai ngày nay Cao Phong phải chịu chửi rủa, cuối cùng cũng được làm sáng tỏ.