RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2810

Nhóm người Kim Tuyết Mai nhìn nhau, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

“Sớm biết anh Kình Thiên không phải loại người đó mà!” Cao Tử Hàn cười hì hì.

Rất nhanh, hai người Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn đã đắp xong mặt nạ cho Kim Tuyết Mai, chuẩn bị rời khỏi phòng.

Cao Phong cũng đã tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn tắm, đứng ở bồn rửa tay rửa mặt.

“Chị Vũ Kiên, chị đi trước đi, em vào trong nhìn xem.”

Cao Tử Hàn đi đến trước cửa phòng vệ sinh, chuẩn bị xoay người bước vào trong.

“Đứng lại, em muốn làm gì?” Một tay Kim Vũ Kiên nắm lấy bả vai Cao Tử Hàn, nhất quyết không chịu buông tay.

“Em vào xem anh Kình Thiên. Ây da đừng kéo em, hồi nhỏ hai tụi em còn tắm chung với nhau cơ.” Cao Tử Hàn rất nghiêm túc nói, vẫn muốn đi vào trong.

“Không được, hồi nhỏ là hồi nhỏ, giờ thì đi ra ngoài cho chị!”

Kim Vũ Kiên véo lỗ tai Cao Tử Hàn, kiên quyết kéo Cao Tử Hàn rời đi.

“A! Đau đau đau! Anh Kình Thiên, lần sau em đến tắm cùng anh nha!”

Cao Tử Hàn một bên hét to, một bên bị Kim Vũ Kiên véo tai kéo ra khỏi phòng.

Cao Phong biết bọn họ đang trêu đùa nên cũng không để tâm, chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Đợi xử lý ổn thỏa tất cả, Cao Phong mới trèo lên nằm cạnh Kim Tuyết Mai.

“Ông xã, vất vả rồi.”

Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng ôm lấy Cao Phong, khẽ nói.

Khi Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn không có ở đây, Kim Tuyết Mai vẫn thích gọi anh là ông xã hơn.

Cao Phong kể hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong tối nay, bao gồm cả việc Liễu Tông Trạch bắn chết Cao Mỹ Lệ cho Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai vừa nghe vừa thổn thức, một bên than thở với hành động của Liễu Tông Trạch, một bên cảm thấy bi ai thay cho Cao Mỹ Lệ.

“Cô ta cũng có nỗi khổ riêng, chắc chắn cô ta đã bị ép buộc.”

“Nếu không, em nghĩ cô ấy có thể giết Tông Trạch trước, sau đó lại xử lý chúng ta sau.” Kim Tuyết Mai than nhẹ.

“Đúng vậy.”

“Cô ta chỉ hạ thuốc mê với Tông Trạch, có thể cô ta không muốn Tông Trạch tận mắt chứng kiến cô ta giết anh.” Cao Phong cũng thở dài.

“Vâng.” Kim Tuyết Mai gật đầu, nằm sấp trên người Cao Phong nói nhỏ: “Nếu như không có anh, lúc đầu em đã bị nhóm bác cả dần dần khống chế, sau đó sẽ làm ra rất nhiều việc mà bản thân không muốn rồi.”

“Em may mắn hơn Cao Mỹ Lệ, bởi vì em có anh, những nguy hiểm đã bị anh tiêu diệt từ trong trứng nước trước khi chúng xảy ra.”

Cao Phong mỉm cười, vươn tay xoay lưng cô.

“Brừ! Brừ!”

Điện thoại trên mặt bàn rung lên, Cao Phong đưa tay cầm lên.

“Chiếc điện thoại này chống nước rất tốt, bị mưa to như vậy làm ướt mà vẫn không bị hỏng.”

Cao Phong khen một câu, sau đó đứng dậy nghe điện thoại.

“Cậu Phong, đã dựa theo những gì mà cậu dặn gửi tin tức đến Đà Nẵng.”

Sau khi điện thoại được kết nối, Lâm Vạn Quân lập tức báo cáo.

“Chú Lâm Quân, chú nghĩ Cao Anh Hạo có tin không?” Cao Phong cười đùa.

“Mặc kệ anh ta có tin hay không, chúng ta đều phải đi.”

“Nếu tin thì đến lúc đó mang tới cho anh ta một bất ngờ.”

“Nếu không tin thì cũng không sao cả!” Lâm Vạn Quân hờ hững nói.

“Ừ, rốt cuộc cũng vẫn phải đi.”

“Tình trạng của Tông Trạch không được tốt, chú chú ý bên đó một chút.”

“Muộn nhất là tối mai chúng ta phải xuất phát, lần này dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể trì hoãn thêm nữa.”

Cao Phong nghĩ một lúc, sau đó cau mày nói.

“Cháu cũng muốn xuất phát càng sớm càng tốt! Tin tức được truyền đi rồi, càng để lâu chắc chắn bọn họ sẽ phát hiện ra có điều gì đó không ổn.”

“Nhân lúc bọn họ còn chưa phát hiện, biện pháp tốt nhất là đánh cho bọn họ không kịp trở tay.” Lâm Vạn Quân gật đầu nói.

Cao Phong ừ một tiếng, đây cũng là suy nghĩ của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi