Chương 2816
Cao Anh Hạo ho một tiếng, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa đến chỗ bộ trưởng Tôn.
“Cậu Anh Hạo, cậu cất đi!”
“Quan hệ giữa chúng ta rất tốt nên tôi đành làm trái quy định nói với cậu một hai câu. Đây là mệnh lệnh từ phía thủ đô.” Người đàn ông trung niên trầm mặc nói.
“Cái gì?” Cạo Anh Hạo lại một lần nữa sững sờ, hầu kết chuyển động lên xuống, cuối cùng mới lấy lại được chút bình tĩnh. Là nhà họ Phạm hay nhà họ Diệp?
Nhưng bọn họ thu hồi giấy phép của nhà họ Cao để làm gì?
Hiện giờ Cao Phong đã chết rồi, hay là bọn họ muốn giúp đỡ Cao Phong?
Hay là bọn Cao Phong đang chuẩn bị tấn công lại mình?
Nhưng Cao Phong đã chết rồi, Long Tuấn Hạo đang bị thương nặng, chỉ còn sót lại một mình Liễu Tông Trạch, chắc chắn cũng bởi vì sự phản bội của Cao Mỹ Lệ mà đang sống trong đau khổ.
Bây giờ nhóm binh sĩ Phong Hạo đang như rắn mất đầu, vậy ai có thể dẫn dắt bọn họ tấn công?
Cứ cho là Lâm Vạn Quân thì e rằng cũng khó có thể trấn giữ hàng chục nghìn binh sĩ Phong Hạo?
Nhưng lỡ như bọn họ đến thật thì sao?
Bỗng nhiên, Cao Anh Hạo cảm thấy cách làm của mình có chút bừa bãi!
Lần ăn mừng này thật là có chút vớ vẩn!
“Cậu Anh Hạo không cần nghĩ nhiều, cậu cũng biết đấy, vũ khí mạnh ở Việt Nam của chúng ta đều bị quản lý rất nghiêm ngặt.”
“Chủ yếu bởi vì lô vũ khí mạnh của các cậu đã được sử dụng từ rất lâu, cũng đã đến lúc thu hồi để sửa chữa và nâng cấp rồi.”
“Cho nên hôm nay chúng tôi phải mang đi, sau này sẽ xem xét tình hình rồi cấp lại cho nhà họ Cao lô vũ khí mạnh mới hơn.”
Người đàn ông trung tuổi nhìn biểu cảm của Cao Anh Hạo có chút không đúng liền nhẹ giọng giải thích.
“Sẽ cấp lại cho chúng tôi lô mới? Không phải là cưỡng chế thu hồi sao?” Cao Phong nghe xong thì ngây người ra.
Người đàn ông trung tuổi cười nói: “Đương nhiên rồi!”
“Thì ra là như vậy, không thành vấn đề, không thành vấn đề, chúng tôi sẽ phối hợp!” Cao Anh Hạo ngay lập tức trở nên vui vẻ.
Quan hệ giữa anh ta và người đàn ông trung tuổi này tương đối tốt, anh ta tự cho rằng đối phương sẽ không lừa anh ta.
“Cảm ơn sự phối hợp của cậu Anh Hạo.” Người đàn ông trung tuổi gật đầu.
Cao Anh Hạo do dự một lát, rồi hỏi tiếp: “Bộ trưởng Tôn, không phải ông cũng có liên lạc với cán bộ thành phố Hà Nội hay sao?”
“Bên kia hiện giờ có gì bất thường không?”
Người đàn ông trung tuổi nhìn Cao Anh Hạo một cách sâu xa, sau đó gật đầu nói: “Có! Nghe nói hình như đã xảy ra chuyện gì đó nhưng tôi không hỏi tình huống cụ thể ra sao.”
Cao Anh Hạo nghe xong thì sững sờ, sau đó không nhịn được mừng trộm.
Bá chủ của thành phố Hà Nội Cao Kình Thiên chết rồi, có thể không loạn hay sao?
“Còn có chuyện nào khác không, chẳng hạn như bên họ có rất nhiều người đến bên ta?” Cao Anh Hạo lại nhỏ giọng hỏi.
Anh ta phải nghe ngóng một chút, những binh sĩ Phong Hạo đó rốt cuộc có tấn công thành phố Đà Nẵng hay không.
Người đàn ông trung tuổi nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Tôi đã nghe chuyện về cậu Anh Hạo và chuyện ở thành phố Hà Nội rồi, nhưng cậu cứ yên tâm.”
“Chỉ cần có một chút gió lay cỏ động, tôi sẽ lập tức báo cho cậu.”
Cao Anh Hạo nghe xong thì vô cùng vui mừng, nhanh chóng gật đầu.
Sau đó, anh ta bắt đầu chỉ huy cấp dưới giao nộp toàn bộ số vũ khí mạnh dựa theo số hiệu.
Cao Anh Hạo cảm thấy dù sao Cao Phong đã chết rồi, cho dù không có vũ khí mạnh thì đã làm sao?
Hơn nữa, cho dù giao nộp toàn bộ số vũ khí mạnh mà cấp trên đã cấp, anh ta cũng không phải là không còn vũ khí mạnh.
Người đàn ông trung tuổi nhìn Cao Anh Hạo đầy ẩn ý, sau đó đứng bên cạnh anh ta chờ đợi.
Quan hệ giữa ông ta và nhà họ Cao cũng không tệ.
Nhưng cho dù có tốt thì sao?
Nếu phải lựa chọn giữa thủ đô và nhà họ Cao, thật ra cũng không khó lựa chọn cho lắm!
Hơn nữa, cho dù có là lãnh đạo tối cao của Thành phố Đà Nẵng nhưng khi đứng trước những người ở thủ đô kia thì cũng phải ngoan ngoãn mà thôi.
Một nhà họ Cao nhỏ bé thì có là cái thá gì?