RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2827

Ngồi ở bên trái hàng ghế sau, Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch hoảng hốt, đồng thanh hỏi: “Sao vậy anh Phong?”

“Tôi nhớ trước đây các cậu từng nói là có một bất ngờ cho tôi?”

“Chính là lúc chúng ta nói muốn tấn công Thành phố Đà Nẵng, các cậu đã từng nói.”

Cao Phong đột nhiên nhớ tới chuyện này, mấy ngày trước khi anh nói xuất phát, hai người Long Tuấn Hạo đã nói với anh.

“Anh Phong, anh nói đến cái này? Đây chỉ là suy đoán của bọn em.”

“Nhưng có thể thành công hay không còn phụ thuộc vào tình hình thực tế. Dù sao kế hoạch cũng không có gì thay đổi.” Long Tuấn Hạo gãi đầu nói.

Cao Phong nhìn hai người một cái thật sâu, sau đó gật đầu không nói gì.

Bản thân anh đang dần trưởng thành, những người bên cạnh anh cũng vậy.

Họ đã có lập trường riêng và những việc họ muốn làm.

“Cậu Phong, còn cách hải phận nhà họ Cao khoảng 20km.” Lâm Vạn Quân nhìn điện thoại, sau đó ngẩng đầu nói.

Cao Phong gật đầu, sau đó nói: “Dừng lại nghỉ ngơi!”

“Vâng!”

Long Tuấn Hạo lập tức lấy máy bộ đàm ra, trầm giọng nói: “Các tiểu đội chú ý, dừng lại nghỉ ngơi, cố gắng cho xe tiến lên, xếp thành nhiều hàng.”

“Đoàn xe dẫn đường từ từ giảm tốc độ để tránh va chạm.”

“Tiểu đội một đã rõ!”

“Tiểu đội hai đã rõ!”

“Đoàn xe dẫn đường đã rõ, đang giảm dần tốc độ. Các tiểu đội phía sau hãy chú ý!”

Hàng loạt giọng nói trầm thấp phát ra từ máy bộ đàm.

Kỷ luật nghiêm minh, ai cũng tuân theo.

Đây chính là những binh sĩ vô cùng kỷ luật.

Ngay sau đó, hàng nghìn chiếc xe cố gắng xếp thành các đội, rồi từ từ dừng lại.

Cao Phong liếc nhìn thời gian, bây giờ đã là sáu giờ sáng.

“Sáu giờ tròn.” Cao Phong hơi nhíu mày, sau đó cầm lấy máy bộ đàm.

“Bây giờ hãy nhìn đồng hồ, buổi sáng, 6 giờ 01 phút.”

“Nghỉ ngơi tại chỗ hai giờ, kiểm tra súng ống, tám giờ chuẩn bị xuất phát.”

Cao Phong trầm giọng nói, sau đó nhận lại một loạt tiếng nói “Đã rõ.”

“Tông Trạch, Tuấn Hạo, hai người các cậu xuống đây.”

Cao Phong bước xuống xe hít thở không khí, hai người Long Tuấn Hạo cũng theo sau.

“Vũ khí hạng nặng của các cậu đâu?” Cao Phong hỏi.

“Anh Phong, họ đã đến rồi, đang chờ ở phía trước. Chúng ta xuống xe chỉ cần chuyển lên thuyền là có thể dùng.” Liễu Tông Trạch nhanh chóng báo cáo.

Cao Phong gật đầu, sau đó xua tay: “Các cậu cũng đi nghỉ ngơi đi. Hai giờ sau xuất phát, tôi đi gọi điện thoại.”

Hai người Long Tuấn Hạo nhìn nhau, sau đó cũng không từ chối, lập tức lên xe uống nước, nghỉ ngơi.

Dù sao cả đêm cũng đi suốt quãng đường dài rồi, với trạng thái bây giờ mà đi chiến đấu khẳng định sẽ không đủ sức.

Cao Phong nhìn thấy đoàn xe phía sau đã khuất bóng liền xoay người, sau đó đi về phía xa, gọi một cuộc điện thoại.

“Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”

Vừa gọi đi, phía bên kia đã nhấc máy.

Nghe giọng nói có vẻ rất lo lắng và gấp gáp.

“Gia chủ Diệp, tôi đã đến thành phố Đà Nẵng, trên đường mọi chuyện đều thuận lợi.” Cao Phong nhẹ giọng nói.

“Tốt! Tốt! Thuận lợi là tốt rồi.”

“Cần tôi giúp gì à?” Diệp Thiên Long gật đầu.

“Tôi muốn có 30 tàu quân sự cỡ lớn và một đoàn thủy thủ với khoảng một nghìn người.”

“Ngoài ra, còn có mười chiếc tàu chở khách cỡ lớn, cộng với một nghìn chiếc xuồng máy mã lực cao, loại xuồng máy quân dụng có kính chống đạn.” Cao Phong lập tức nói ra yêu cầu của mình.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi