RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2839

“Cậu Anh Hạo, cậu nghe một chút xem, trong bốn đảo Đông Tây Nam Bắc, bên nào pháo vang nhất?” Có người cười hỏi.

Cao Anh Hạo cười ha ha một tiếng, nói rằng: “Hình như là bên đảo phía Đông đấy! Tôi mới vừa nghe được ở bên kia, nghe như tiếng nổ súng vậy, nhưng mà hình như bây giờ không còn nữa rồi.”

“Đúng đúng đúng, đảo phía Đông bên kia là vang nhất, không biết mua pháo gì mà vang như vậy?”

“Đảo phía Đông vang thật đấy, tôi còn thật sự cho rằng là đạn pháo nổ nên mới vang như vậy.”

Mọi người đều nhìn về phía đảo phía Đông, nhưng khoảng cách vẫn còn quá xa.

Chỉ có thể nhìn được một đường nét đại khái, ở trên biển có chút mờ nhạt.

Lúc bọn họ nhìn về phía Đông, cũng là lúc mà mặt trời buổi sáng vừa mới lên càng chói mắt không gì sánh được, gần như không thấy rõ tình huống bên kia lắm.

Không thể không nói, việc Cao Phong tiến công từ đảo phía Đông xem như là chiếm hết thiên thời địa lợi rồi.

“Tốt! Đảo phía Đông hay đấy! Sau tiệc rượu này, tôi sẽ phát thưởng cho đảo phía Đông, ha ha!”

Cao Anh Hạo cười ha ha, cầm bình rượu hô một tiếng.

Lúc này, anh ta trông chẳng khác gì một vị hôn quân thô bạo chỉ biết phấn son rượu thịt.

Ham muốn hưởng lạc, sống mơ mơ màng màng, lưu luyến quên lối về, vui đến nỗi quên cả trời đất.

“Cậu Anh Hạo, sao tôi nhìn ở đảo phía Đông lại có khói bốc lên vậy?”

Một gã binh sĩ họ Cao uống say mặt đỏ bừng, cầm kính viễn vọng nhìn, ngay cả tiêu cự của ống nhòm còn không rõ ràng.

“Ha ha, nhất định là anh Văn đốt pháo rồi, tên ngu si rất thích làm loại chuyện này.”

Một gã binh sĩ họ Cao tiếp một câu, mọi người đều cười vang.

“Ha ha ha!”

Cao Anh Hạo cũng cười ha ha, sau đó bỗng nhiên giơ chai rượu lên, nói rằng: “Tới đây! Cụng ly! Chúc mừng thằng ngốc Cao Kình Thiên kia chết rồi!”

“Ha ha ha! Ăn mừng một trận đi!”

Vô số người đều giơ bình rượu và chén rượu trong tay lên, miệng cười ha ha.

Lúc này, tất cả những người đang ở bên ngoài nhảy nhót điên cuồng đều là thuộc hạ của Cao Anh Hạo.

Cũng có một số ít người sẽ đau lòng vì Cao Phong, lúc này còn đang núp ở trong nhà chưa ra.

“Uống đi!”

Cao Anh Hạo giơ chai rượu lên, ngửa cổ rót.

Nhưng, ngay một khắc này, con mắt Cao Anh Hạo híp lại, nhìn về phía không trung.

Nơi đó dường như có một điểm đen nhỏ?

Không phải hải âu, cũng không phải diều hâu, điểm đen kia hình như định đáp xuống hướng bên này?

Cao Anh Hạo sửng sốt một chút, sau đó sặc một ngụm rượu, cúi đầu ho kịch liệt.

“Khụ khụ khụ khụ.”

Ho khan xong, Cao Anh Hạo ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn về phía điểm đen nhỏ trên không trung kia.

Tuy ánh mặt trời vẫn chói mắt như cũ, nhưng chấm đen nhỏ càng ngày càng gần, Cao Anh Hạo cũng có thể thấy rõ ràng.

Máy bay trực thăng? Không phải máy bay nhà họ Cao.”

Cao Anh Hạo thì thầm một câu, phản ứng có chút chậm hơn bình thường.

Ngay sau đó, Cao Anh Hạo bỗng nhiên trợn to hai mắt, hô lên về phía người bên cạnh: “Mau mau, kính viễn vọng đâu!”

Thế nhưng, lúc này tất cả mọi người đều đang hưng phấn, thậm chí ngay cả lời của Cao Anh Hạo nói cũng bị bỏ qua.

Hiện trường hỗn loạn như thế, ai có thể để ý Cao Anh Hạo nói cái gì?

“Lấy kính viễn vọng tới đây cho ông, mau lên đi!” Cao Anh Hạo nhìn trời, hét lớn một lần nữa.

Nhưng, vẫn như lần trước không có ai để ý, hiện trường vẫn vô cùng náo nhiệt, pháo kêu thật to, còn có một phần ba pháo chưa châm ngòi xong.

“Khốn khiếp! Kính viễn vọng!”

Cao Anh Hạo mắng to một tiếng, đạp về phía người bên cạnh.

Lúc này, tên thanh niên kia mới phản ứng được, vội vã cầm kính viễn vọng ra đưa tới trong tay Cao Anh Hạo.

“Đưa đây! Tên phế vật!”

Cao Anh Hạo cướp lấy kính viễn vọng, sau đó trực tiếp xoay tròn tiêu cự, bắt đầu nhìn lại phía không trung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi