RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2866

Mà Long Tuấn Hạo liền đưa tay sờ soạng túi quần một chút, điện thoại vẫn còn đang nằm trong túi.

Nhưng Vũ Hoàng Lê lại nói giống y như thật vậy, thiếu chút nữa Long Tuấn Hạo cũng tin lời ông rồi.

Vũ Hoàng Lê này rốt cuộc là muốn làm gì đây?

“Được rồi, đừng nói những lời thừa thãi nữa, một lát nữa tôi sẽ thả con trai ông ra.”

“Mặt khác, ông chỉ cần nghe lời tôi nói, sau này toàn bộ thành phố Hà Nội tôi đều có thể cho ông.” Cao Anh Hạo xua tay áo, nói.

Vũ Hoàng Lê khẽ cắn chặt răng lại, sau đó gật đầu đồng ý.

“Bây giờ đóng chốt an toàn của ông lại, ngắm thẳng vào đầu của Cao Phong, tôi nói nổ súng ông sẽ bóp cò!”

Đôi mắt sắc bén của Cao Anh Hạo mang theo sự bức bách nhìn thẳng Cao Phong, vừa cười gằn vừa nói.

Sắc mặt của Cao Phong thoáng trầm xuống, tên Cao Anh Hạo này cũng không phải là một tên ngốc!

Vũ Hoàng Lê không nói hai lời đã trực tiếp đóng lại chốt an toàn, nòng súng vẫn như cũ ngắm chuẩn vào đầu Cao Phong.

“Cao Kình Thiên, mày nhìn xem, tao cũng không cần giết mày, mày lại phải chết trong tay thuộc hạ dưới quyền của mình.”

“Loại cảm thụ này nhất định rất thoải mái nhỉ?”

“Cảm giác bị phản bội có dễ chịu không? Ha ha ha!”

“Tao sớm đã sớm sắp xếp vô số nội gián ở bên người mày rồi, Lương Minh Hiệp, Vũ Hoàng Minh, đều do một tay tao cứu về đấy.”

“Chính là vì muốn giúp mày bồi dưỡng thêm vài kẻ địch, bởi vì thù hận có thể kích thích tiềm năng của con người.”

Lương Minh Hiệp hồi đó khiến cho mày trải qua mấy tháng trời trốn chết, vậy thì hôm nay, Vũ Hoàng Minh chính là đến để nhặt xác mày đấy.”

“Mày có muốn suy nghĩ lại một chút, quỳ xuống cầu xin tao, tao sẽ để cho mày được chết toàn thây?” Cao Anh Hạo tràn đầy đắc ý cười lớn.

Lúc này tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay của anh ta.

“Mùi vị của sự phản bội à?”

Vẻ mặt của Cao Phong vẫn vô cùng thản nhiên như cũ, lạnh nhạt lẩm nhẩm một câu.

“Mười giây!”

Bất thình lình, Cao Anh Hạo đột nhiên chĩa ra một ngón tay.

“Mười giây cho toàn bộ người của mày ném hết súng xuống đất sau đó đá ra xa!”

“Nếu không tao sẽ ra lệnh cho Vũ Hoàng Lê ngay lập tức bóp cò, tiễn mày về chầu trời.” Giọng điệu của Cao Anh Hạo vô cùng tự tin.

“Không được.” Cao Phong khẽ cắn răng.

Đồng thời trong lòng cũng đang sốt ruột vô cùng, Vũ Hoàng Lê rốt cuộc muốn làm gì đây hả?

Ông thật sự muốn hại chết Cao Phong cùng toàn bộ đám người Long Tuấn Hạo hay sao?

Nhưng Cao Phong vừa dứt lời, đám người Long Tuấn Hạo đều đồng loạt ném xuống khẩu súng cầm trong tay.

Thậm chí không có chút gì gọi là chần chừ.

Bọn họ có thể không quan tâm đến sống chết của bà cụ, nhưng là chuyện liên quan đến Cao Phong, bọn họ làm sao có thể phớt lờ được chứ?

Chỉ trong phút chốc, mười nghìn người bị tước đi vũ khí, trên mặt đất phủ kín vũ khí mạnh.

Dưới loại tình huống như thế này, đám người Long Tuấn Hạo nghiễm nhiên trở thành đám cừu non đang chờ bị làm thịt.

“Các cậu đang làm gì vậy hả? Muốn chết sao?” Cao Phong tức giận mắng.

“Anh Phong, Long Tuấn Hạo tôi không có chút văn hóa nào, nhưng tôi vẫn còn nhớ anh từng nói với tôi một câu.”

“Như thế nào là anh em? Khi tôi gặp nguy nan, anh và tôi cùng nhau kề vai sát cánh, vậy anh chính là anh em của tôi.”

“Hiện tại tôi muốn cùng anh kề vai sát cánh.” Long Tuấn Hạo thu hồi lại dáng vẻ không đứng đắn thường ngày, vô cùng nghiêm túc nói:” Huống chi cái mạng này của tôi vốn dĩ là do anh cứu về.”

Nếu không phải Cao Phong vài tháng trước ở trên núi Bồng Thiên thì Long Tuấn Hạo đã sớm chết trong tay của đám lính đánh thuê đẫm máu đó rồi.

“Anh Phong, đừng nói nữa, cho dù là núi đao biển lửa, các anh em cũng sẽ ở đây hỗ trợ cho anh.” Liễu Tông Trạch nhỏ ra một ngụm nước bọt, vẻ mặt cũng cực kỳ nghiêm túc.

“Các anh em hỗ trợ anh!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi