RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2877

Anh ta biết Cao Phong sẽ không buông tha cho mình, cũng biết lúc này không có cách nào trốn thoát được.

Tuy nhiên, bản năng sinh tồn vẫn thôi thúc anh ta không ngừng bò về phía trước.

“Bịch!”

Cao Phong giẫm mạnh lên mắt cá chân của Cao Anh Hạo khiến cho anh ta không thể động đậy

“Cao Anh Hạo, mày đã làm ra quá nhiều chuyện độc ác.”

“Mặc dù giết mày thì có vẻ nhẹ nhàng quá.”

“Nhưng nếu không xử lý luôn thì lại có lỗi với những người đã chết dưới bàn tay bẩn thỉu của mày.”

“Cho nên hôm nay chúng ta tính toán hết một lượt, tao sẽ tận tình tiễn mày sang thế giới bên kia.”

Cao Phong nhàn nhạt nói giống hệt như đang giảng đạo với người khác vậy, nói xong thì cầm đao chém xuống.

“Roẹt!”

Lưỡi kiếm xé rách tấm lưng Cao Anh Hạo, quần áo của anh ta rách toạc, một vết thương dài sau lưng hiện ra.

“A! Đau quá! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!” Cao Anh Hạo hèn mọn xin tha.

Lúc này, anh ta đã dùng hết lá bài tẩy trong tay, mưu kế cũng không còn, chẳng có cách nào khác ngoài việc cầu xin lòng thương xót.

“Hôm nay sẽ không ai cứu mày đâu!”

Cao Phong hừ một tiếng, lại vung tay lên chém xuống.

“Xoẹt!”

Lưỡi kiếm lại cắt qua da thịt của Cao Anh Hạo, kéo theo đó là dòng máu bắt đầu bắn ra liên tục.

Cao Phong điều khiển lực tay cực kỳ chính xác, mọi nhát cắt đều không gây ra sát thương chí mạng cho Cao Anh Hạo.

Chỉ cứa qua da và thịt khoảng một cm lớp mỡ dưới da, có thể cắt xuyên qua các mô mềm và vô số mao mạch của Cao Anh Hạo.

Cách làm như vậy có thể khiến cho người hứng chịu những nhát đao phải cảm nhận thống khổ vô cùng.

Loại đau đớn này giống như lấy một lưỡi dao nhỏ và từ từ cắt lên từng thớ thịt trên cơ thể.

Giống như mười nghìn con kiến liên tục cắn Cao Anh Hạo.

Cũng giống như xát muối hay ớt lên vết thương.

Loại đau đớn tột cùng này không phải thứ người bình thường có thể chịu nổi.

Tuy nhiên, Cao Anh Hạo càng đau đớn bao nhiêu thì hận thù trong lòng Cao Phong mới có thể giải toả bấy nhiêu.

“Anh Phong, tôi muốn nói chuyện với tên đó!”

Lúc này, Liễu Tông Trạch bước lên phía trước và nghiêm túc nhìn Cao Phong.

Cao Phong liếc nhìn Liễu Tông Trạch, sau đó chậm rãi gật đầu, nói: “Đừng để tên đó chết một cách dễ dàng.”

“Đã rõ!”

Liễu Tông Trạch nặng nề gật đầu, sau đó trực tiếp ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc của Cao Anh Hạo và vén lên.

“Mày biết tao không?” Liễu Tông Trạch mặt mày vô cảm, trong mắt lại chất đầy sát khí.

“Không, tao không biết.” Khuôn mặt của Cao Anh Hạo tái mét, anh ta không biết phải trả lời như thế nào.

“Tao tên là Liễu Tông Trạch.” Liễu Tông Trạch nhàn nhạt nói.

Cao Anh Hạo đột nhiên mở to mắt, Liễu Tông Trạch, đó không phải là bạn trai của Cao Mỹ Lệ sao?

“Có vẻ như mày nhớ ra tao là ai rồi nhỉ.”

Trong khi nói chuyện, Liễu Tông Trạch kéo lòng bàn tay của Cao Anh Hạo qua và dùng chân dậm mạnh.

“Mày định làm gì? Mày định làm gì tao?” Cao Anh Hạo hét lên.

“Bởi vì mày mà một người con gái tốt đẹp như thế bị hủy hoại.”

“Mày biết không? Chính tay tao đã giết chết cô ấy, nực cười lắm đúng không?”

Khi Liễu Tông Trạch nói đây, hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt không cản được cứ thế lăn dài.

“Thật ra thì… thật ra thì tao vốn có thể tha thứ cho cô ấy, vì cô ấy chưa từng hại tao hay bất cứ người nào dưới trướng của tao.”

“Chỉ duy nhất mỗi chuyện là khiêu khích anh Phong và khiến bọn tao trở mặt thành thù.”

“Nhưng tao chấp nhận tha thứ, sẵn sàng cầu xin anh Phong vì cô ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi