RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2880

Bởi vì lúc này râu của Diệp Thiên Long trông rất rậm rạp, dường như mấy ngày nay ông ta không hề chăm sóc đến nó.

Hình tượng này của Diệp Thiên Long, một người vốn ưa thích sạch sẽ và ngăn nắp hoàn toàn trái ngược so với ngày thường

“Con cần dùng.” Diệp Thiên Long dừng lại, sau đó thì thào đáp lại.

“Cần dùng?” Ông cụ Diệp tỏ ra kỳ quái, râu còn có tác dụng gì?

Mà ở đằng xa, Trọng Dương Bình đã cố gắng hết sức để chịu đựng, nhưng rốt cuộc cũng không kìm được, đành phải quay mặt vào trong tường mà cười.

Chuyện này ông ta biết rất rõ!

Diệp Thiên Long đã sớm nghe ngóng từ chỗ Trọng Dương Bình là trẻ con thích nghịch râu của mấy ông cụ.

Cho nên Diệp Thiên Long vì sắp lên chức ông ngoại nên mới làm chút chuẩn bị.

Thật khó có thể tưởng tượng rằng một người như Diệp Thiên Long với thân phận ưu tú như vậy lại có thể nghiêm túc làm mấy chuyện như vậy.

“Đúng vậy, con cần dùng.” Diệp Thiên Long nghiêm mặt đáp.

Ông cụ Diệp liếc nhìn Diệp Thiên Long, gật đầu một cái rồi không hỏi gì nữa.

“Anh tới tìm cha hẳn là có chuyện nhỉ?”

Một khi cuộc nói chuyện được mở ra, ông cụ Diệp cũng không muốn đóng nó lại lần nữa.

“Con không có chuyện gì cả.” Diệp Thiên Long nhàn nhạt nói.

“Anh không có chuyện gì?” Ông cụ Diệp lại sửng sốt.

“Nhưng con sợ là ông cụ đang gặp chuyện.” Diệp Thiên Long nhấp một ngụm trà.

Ông cụ Diệp nheo mắt nói: “Cha có thể có chuyện gì? À… là như vầy…”

Nói được nửa đường, ông cụ Diệp đột nhiên có phản ứng.

Diệp Thiên Long muốn đến trước mặt để đề phòng mình làm ra mấy chuyện mờ ám

“Thiên Long, anh phải hiểu rõ, cha muốn làm gì, anh cũng không thể ngăn cản.”

“Nếu cha không muốn làm gì, anh ngăn cản cha cũng không có ý nghĩa gì.” Ông cụ Diệp cảm thấy phải thông báo địa vị của mình trong nhà họ Diệp này một chút.

“Vâng.” Diệp Thiên Long gần như là không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Thái độ rất đơn giản.

Muốn nói gì thì nói.

Nhưng hôm nay chắc chắn là không thể làm gì.

Diệp Thiên Long ông đã hứa với con rể thì nhất định sẽ cho nó đáp án rõ ràng, không để lại bất cứ nỗi lo nào sót lại, để tấn công toàn bộ thành phố Đà Nẵng.

“Rè rè! Rè rè.”

Đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên.

Ông cụ Diệp dừng lại một chút, đưa tay ra để lấy điện thoại di động.

Tuy nhiên, có một lòng bàn tay còn nhanh hơn cả ông.

“Bíp!”

Diệp Thiên Long cầm điện thoại lên, bấm cúp máy mà còn chẳng thèm nhìn.

“Anh!” Ông cụ Diệp có chút không vui.

Khắp trên dưới nhà họ Diệp chưa từng có ai dám ở trước mặt ông mà làm như vậy.

“Chúng ta nên tập trung uống trà nên con giúp ông cụ tắt máy.”

Diệp Thiên Long không ngẩng đầu, trực tiếp tắt điện thoại của ông cụ Diệp, sau đó đặt ở bên tay.

Nhìn thấy thái độ của Diệp Thiên Long, ông cụ Diệp có hơi sửng sốt.

Từ đó tới giờ Diệp Thiên Long chưa bao giờ thể hiện uy áp trước mắt ông

Điều này khiến cho ông cụ Diệp thấy rất khó chịu.

Giống như con ngựa mình dắt trong tay bao lâu nay, bỗng một ngày bị thoát cương và trở nên mất kiểm soát.

“Anh muốn làm gì? Định một tay thâu tóm nhà họ Diệp sao?” Giọng điệu của ông cụ Diệp mang chút chút đe dọa.

Người võ sư trung niên vẫn một mực trầm mặc kia yên lặng bước lên trước mấy bước.

“Khoan đã, ông muốn đi đâu, vậy phải hỏi qua tôi đã.”

Trọng Dương Bình liếc nhìn người trung niên mà nhàn nhạt nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi