RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2900

Nó giống như, trong nước biển, một xô sơn đỏ được đổ ra ào ạt.

Bên bờ biển nước biển càng đỏ rực, trông giống như mực đỏ.

Tất cả những người ở trên trung tâm đảo, cho dù đó là người thuộc nhà họ Cao hay binh sĩ Phong Hạo, đều khiếp sợ.

Sự tàn nhẫn trong thủ đoạn của Cao Phong, các thủ đoạn mạnh mẽ của Cao Phong đã cho họ một bài học sống động.

“Rầm ào ào, rầm ào ào!”

Sóng biển không ngừng cuộn trào, rất nhanh, sẽ đem mảng lớn máu đỏ kia từ từ tản ra.

“Vũ! Đừng nói gì nữa, chúc mừng anh vũ báo thù! Thoải mái!”

“Vì anh Vũ phục vụ, vì nhà họ Cao phục vụ, vì binh sĩ Phong Hạo phục vụ, vì tập đoàn Đế Phong phục vụ!”

“Vì anh Vũ phục vụ, vì nhà họ Cao phục vụ, vì binh sĩ Phong Hạo phục vụ, vì tập đoàn Đế Phong phục vụ!”

Hàng chục ngàn binh sĩ Phong Hạo còn lại, dưới sự lãnh đạo của Long Tuấn Hạo, đồng loạt hô to!

Vì Cao Phong phục vụ.

Chúc mừng anh đã trả thù, chúc mừng anh đã đánh bại kẻ thù của mình, và chúc mừng anh đã xóa sạch mọi chướng ngại vật!

Cao Phong lồng ngực phập phồng kịch liệt, anh không ngừng thở dốc.

Nhìn dòng nước đang khuấy động bên dưới và nghe âm thanh chói tai bên tai, Cao Phong đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Chính anh đã tự tay giết chết anh ta.

Cao Anh Hạo, kẻ thù từ trước đến nay liên tiếp nhắm vào Cao Phong, dùng mọi cách để chống đối và giết chết Cao Phong, rốt cuộc đã chết!

Con người chết như một ngọn đèn cạn dầu

Những gì anh ta nợ Cao Phong coi như đã trả xong.

Mọi thứ đã được giải quyết.

Nhưng mà, sau khi giải quyết được một đối thủ lớn như vậy, trong lòng Cao Phong lúc này cũng hề không vui vẻ.

Ngược lại, anh rất hoang mang.

“Tôi chỉ là, tôi chỉ muốn trải qua quãng đời còn lại của mình thật tốt ở thôn nhỏ nơi thành phô Hà Nội đó, ở bên người tôi yêu.”

“Nhưng các người không cho tôi được nhiều như vậy, buộc phải hung hăng từng bước.”

“Buộc tôi đến ngày hôm nay, buộc tôi phải tự tay giết các người!”

“Các người giẫm lên đầu Cao Phong tôi đi ị, các người còn muốn tôi đưa giấy cho các người sao?”

“Bây giờ, tất cả mọi người, quỳ xuống trước mặt cho tôi!”

Cao Phong đột nhiên xoay người, nhìn về phía còn lại hơn một trăm người, hô lên một tiếng.

“Phốc, phốc, phốc!”

Hơn trăm người như nhận được thánh lệnh, không dám do dự chút nào, đồng loạt quỳ xuống.

Nhìn thấy những người từng là kẻ thù này, quỳ xuống trước mặt mình với vẻ mặt sợ hãi, trong lòng Cao Phong cảm xúc lẫn lộn.

Kiểu trả thù này đáng lẽ phải cực kỳ thú vị.

Nhưng Cao Phong hôm nay rốt cuộc trả thù được, nhưng trong lòng hoàn toàn trống rỗng.

Cứ như vậy đột nhiên mất đi mục tiêu phấn đấu.

“Hừm!”

Cao Phong thở phào nhẹ nhõm, vứt đi đao thép, đi về phía bên trong đảo trung tâm nhà họ Cao.

“Anh Phong, giờ phải làm gì ạ?” Long Tuấn Hạo hỏi.

“Xử bắn đi.”

Cao Phong bỏ lại ba chữ, sau đó chậm rãi rời đi trong ánh nhìn của mọi người ở đó.

“Vâng!” Long Tuấn Hạo trầm giọng đáp.

Vừa dứt lời, cò súng bỗng giật mạnh, đạn bay tán loạn.

“Tạch tạch tạch tạch!”

“A a a, xin hãy tha cho chúng tôi! Chúng tôi biết sai rồi, a a a!”

“Tạch tạch tạch tạch!”

“Đoàng đoàng!”

Tiếng súng vang lên từng đợt, xen lẫn tiếng la hét thảm thiết của vô số người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi