RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2920

Liễu Tông Trạch vươn ngón út móc móc lỗ tai, sau đó thổi một cái rồi mới hỏi thẳng vào vấn đề: “Vì sao không tới cao ốc Minh Châu?”

Đơn giản thô bạo, đánh vào trọng điểm.

Đầu tiên người đàn ông trung niên sững sờ, sau đó đột nhiên trừng lớn mắt, sắc mặt cũng trầm xuống, hỏi: “Người nhà họ Cao?”

“Ừ hửm.” Liễu Tông Trạch cười toe toét.

“Bắt lại! Thật là to gan quá!”

“Nghĩ hội Đông Chiểu bọn tao mặc cho mày muốn làm gì thì làm à?”

“Ngay cả bên trên cũng không xử phạt được bọn tao kìa, nhà họ Cao bọn mày thì là cái thá gì?”

Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp vung tay lên.

“Bịch bịch bịch bịch bịch!”

Mấy trăm tên áo đen cao to lực lưỡng, đồng loạt cầm một vật giống ống thép, điên cuồng xông tới phía sảnh lớn.

“Điếc không sợ súng!”

“Lời của anh Phong chính là lệnh vua.”

“Mày không tuân theo, vậy thì đi chết đi.”

Liễu Tông Trạch đứng lên, hai tay cầm hai súng, trực tiếp bóp cò.

“Đoàng! Đoàng!”

Hai phát súng hạ gục hai tên mặc áo đen lực lưỡng, sau đó cất bước đi ra bên ngoài.

“Giết!!”

Bên ngoài tòa nhà bỗng nhiên truyền đến một tiếng hò hét.

“Giết! Giết! Giết!”

Ngay sau đó, hàng nghìn hàng vạn âm thanh hò hét điên cuồng bùng nổ ra cùng một lúc.

Tiếng giết rung trời khiến da đầu người ta tê dại.

Người đàn ông trung niên đứng chờ trong đám đông, trong giây lát trợn trừng mắt.

Phía trên làm việc, đôi khi vẫn phải ít nhiều chú ý tới ảnh hưởng một chút.

Nhưng với một số thế lực mà nói, việc này trên cơ bản là bất chấp hậu quả!

Người đàn ông trung niên đã hơi luống cuống.

“Người anh em, xin dừng bước!” Người đàn ông trung niên tiến lên một bước.

Nhưng nhịp bước chân của Liễu Tông Trạch không ngừng lại chút nào, cười lạnh một tiếng rồi bước ra khỏi cửa.

“Lúc tao cho mày cơ hội, mày không quý trọng.”

“Bây giờ, không còn cơ hội nữa.”

Ngoài cửa lúc này đã có hơn nghìn chiến sĩ Phong Hạo đứng thẳng.

Đếm sơ qua, số người ít nhất cũng phải một nghìn rưỡi trở lên.

Tất cả bọn họ đều được trang bị vũ khí đầy đủ, đứng thẳng tắp, mặc quân phục chỉnh tề, trông đầy nghiêm túc và sát khí.

“Giết cho tao!”

“Giết hai trăm người trước, sau đó hỏi xem ông ta định làm thế nào!”

Liễu Tông Trạch trực tiếp ngồi lên một chiếc xe, sau đó nghênh ngang rời đi.

“Giết! Giết! Giết!”

“Lời của anh Phong như là lệnh vua.”

“Không tuân theo lời vua thì tru di cửu tộc!”

Mấy nghìn chiến sĩ Phong Hạo, điên cuồng bùng nổ.

Cầm trong tay dao găm sáng loáng, nối đuôi nhau tiến vào trong tòa nhà.

Dù sao vẫn đang ở trong khu vực nội thành thành phố Đà Nẵng, đương nhiên Cao Phong sẽ không sử dụng nhiều vũ khí nóng.

Cho dù Diệp Thiên Long có lật mặt đi chăng nữa, nhưng sống trong thành phố sầm uất như vậy thì e rằng không ai có thể che giấu được.

Vậy nên, Cao Phong sẽ không đưa ra quyết định như vậy mà chủ yếu sử dụng vũ khí lạnh.

Trong lúc nhất thời, trong tòa nhà tổng bộ của hội Đông Chiểu kêu lên thảm thiết, tiếng đánh đập đinh tai nhức óc.

Những tên côn đồ cường tráng của hội Đông Chiểu đối mặt với binh sĩ Phong Hạo đã trải qua hàng trăm trận chiến, ngay cả một hiệp cũng không đỡ nổi mà tất cả đều ngã xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi