"Có thể anh ta cho rằng mình thật sự là một cậu chủ giàu có, ha ha!”
Mọi người chế nhạo, đều cho rằng Cao Phong không có mắt nhìn, lại vô cùng ngu ngốc.
Đã đến lúc này mà vẫn không chịu rời đi, đây không phải là tự mình tìm khổ, tự mình làm mình xấu mặt hay sao?
“Đây là ý của quán cà phê các anh sao?" Cao Phong khẽ nhíu mày.
Anh đột nhiên phát hiện ra rằng sản nghiệp này có rất nhiều vấn đề.
Có vẻ như khi có nhiều thời gian rảnh hơn, anh phải đến những nơi này xem kỹ mới được.
Thứ anh cần không chỉ là một cửa hàng sinh lời, mà còn là một quyền lực có thể giúp anh.
Nguồn gốc của quyền lực, tất nhiên chính là tạo nên sự ảnh hưởng ở khắp Hà Nội này.
Nếu đối xử với khách hàng như quán cà phê này, chưa nói đến ảnh hưởng, e rằng hai tháng nữa sẽ đóng cửa đi?
"Thưa anh, cậu Đông đã bao trọn hết những bàn trống còn lại, xin anh vui lòng rời đi.” Người quản lý kia vẻ mặt cân nhắc.
"Nếu tôi không rời đi thì sao? Cao Phong vẻ mặt lãnh đạm.
“Thưa anh, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể dùng những phương pháp khác để mời anh rời đi."
“Anh đã quấy rầy hứng thú uống cà phê của cậu Đông, vì vậy ở đây chúng tôi không chào đón anh.”
Thái độ của quản lý rất kiên định, kiên quyết đứng về phía Trần Lập Đông, hoàn toàn không muốn nói nhiều với Cao Phong.
"Gọi cho quản lý cửa hàng trưởng của anh đến đây.” Cao Phong nhẹ giọng đáp.
Quán cafe này nên được điều chỉnh lại rồi.
Nghe thấy lời nói của Cao Phong, con ngươi của người quản lý hơi co lại, nhưng anh ta vẫn cắn chặt răng nói: "Gọi quản lý cửa hàng trưởng của chúng ta đến đây cũng vô ích thôi. Cậu Đông đã bao chỗ này rồi!"
"Cậu Đông, nếu không, bỏ đi.." Kim Tuyết Ngọc bất đắc dĩ nhìn Cao Phong một cái, sau đó giúp Cao Phong cầu tình.
Cho dù lúc này trong lòng cô ta không thích Cao Phong, nhưng Cao Phong cũng là người đàn ông của Kim Tuyết Mai, cũng là người nhà của Kim Tuyết Ngọc.
“Được rồi, vì Tuyết Ngọc đã cầu xin cho anh, tôi sẽ cho Tuyết Ngọc thể diện và cho phép anh ở lại đây!"
"Nhưng vẫn không thể ngồi xuống bàn, ngồi trên ghế đẩu cũng không được, chỉ có thể đứng ở đó uống cà phê."
“Đương nhiên, tôi sẽ thanh toán tiền ly cà phê anh đã uống! Tính là tôi đã bao anh, ha ha." Trần Lập Đông khóe miệng hiện lên vẻ giễu cợt, vẻ mặt giống như là người trên cao nhìn xuống Cao Phong.
Giống như là việc không đuổi Cao Phong ra ngoài là đang ban một cái ân rất lớn cho Cao Phong vậy.
Tất cả mọi người chung quanh đều bật cười ha hả. Nghĩ đến việc mọi người đều ngồi uống cà phê chỉ có mình Cao Phong đứng đó cầm ly cà phê uống, chuyện đó khác gì với ăn xin đâu chứ.
“Hãy nhớ cho kỹ, đây chính là khoảng cách chênh lệch giữa người với người."
“Hôm nay, nếu tôi cho anh ngồi thì anh có thể ngồi, nếu tôi muốn để anh bị lôi cổ đi ra ngoài thì anh nhất định sẽ bị người ta ném ra ngoài."
“Ở tại đây, tiếng nói của tôi rất có giá trị, biết chưa?” Trần Lập Đông nhìn Cao Phong đầy ẩn ý.
"Lời cậu nói rất có giá trị?" Cao Phong vẻ mặt lãnh đạm nhìn Trần Lập Đông.
“Đúng vậy! Ở đây, lời tôi nói chính là mệnh lệnh." Trần Lập Đông vẻ mặt kiêu ngạo.
“Cậu Đông, có quyền định đoạt ở đây." Người quản lý không chút do dự gật đầu.
Sau cuộc nói chuyện này, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn Cao Phong, họ muốn xem Cao Phong phải nói gì.
Còn muốn tìm quản lý cửa hàng trưởng làm gì chứ? Phàn nàn? Vậy thì khác gì với đứa trẻ đi cáo trạng chứ?
Kim Tuyết Ngọc trong lòng cũng thở dài, mặc dù có quan hệ với Lâm Vạn Quân nên Cao Phong có quen không ít người ở Hà Nội này.
Nhưng, bạn bè là bạn bè, anh ta là anh ta.
Cho dù Cao Phong quen biết Lâm Vạn Quân, thậm chí còn biết cả Phan Thanh Huy đi nữa thì anh vẫn không có thân phận gì ghê gớm.
Bạn bè có tiền có thể không có nghĩa là Cao Phong cũng có tiền có thể.
Ngay cả khi đến quán uống cà phê, anh cũng phải bị Trần Lập Đông trêu chọc khiến người ta không khỏi thở dài.
"Nếu anh không muốn ở lại đây, vậy thì anh hãy đi ra ngoài đi.” Trần Lập Đông cười nhạt, khinh thường xua tay.
Người quản lý vô cũng thức thời, lập tức ra hiệu cho hai nhân viên bảo vệ.
"Thưa anh, xin anh hãy rời khỏi đây, nếu không chúng ta sẽ dùng biện pháp mạnh." Hai nhân viên bảo vệ nhìn Cao Phong như hổ rình mồi.
"Các ngươi chắc chắn muốn đuổi tôi đi?” Cao Phong liếc nhìn hai người bọn họ, duỗi tay lấy điện thoại di động ra.
"Đừng nói nhảm với anh ta, mau đuổi ra ngoài, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng của khách hàng chúng ta."
Quản lý sốt ruột xua tay.
“Vâng!” Hai nhân viên bảo vệ đáp ứng, lập tức chuẩn bị tiến lên.
"Tôi xem ai dám!"
Đúng lúc này, một tiếng quát mắng đột ngột vang lên khắp hội trường, ngăn cản hành động của hai nhân viên bảo vệ.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi bước ra khỏi hậu trường quán cà phê, vẻ mặt trầm ổn hô lớn với với phía bên này.
Mọi người đều sửng sốt, vẻ mặt của người quản lý thay đổi ngay lập tức.
"Ồ, quản lý cửa hàng trưởng, sao anh lại đi ra? Ở đây đã xảy ra một chút chuyện, tôi sẽ xử lý ngay! Tôi sẽ xử lý ngay lập tức!”
Người quản lý đầu tiên sửng sốt một lúc, sau đó tươi cười đi lên.
Một bên hung tợn liếc mắt nhìn Cao Phong một cái, nếu như Cao Phong không một mực cứ ở đây thì làm sao có thể kinh động đến quản lý cửa hàng trưởng được chứ?
Tuy nhiên, người quản lý cửa hàng trưởng phớt lờ người quản lý, và sải bước về phía trước.
"Cậu Phong, cậu đến khi nào vậy tại sao không nói trước với tôi một tiếng?"
Khi mọi người nghe thấy lời của người quản lý cửa hàng trưởng, tất cả đều có chút bối rối. Những gì người quản lý cửa hàng trưởng nói giống hệt như người quản lý đã nói trước đó!
Rốt cuộc Trần Lập Đông có thân phận gì vậy? Người quản lý nhìn thấy cậu ta thì kêu là cậu Đông, còn người quản lý cửa hàng trưởng thị gọi cậu ta là cậu Phong?
Đôi mắt xinh đẹp của Kim Tuyết Ngọc cũng trừng lớn, vẻ mặt khiếp sợ.
Trong lòng cô ta, Trần Lập Đông này chính là anh trai Mộc Phong của cô ta.
Cô ta biết Mộc Phong trong chương trình phát sóng trực tiếp của cô ta tiêu phí 10 tỷ thì chắc chắn không phải là người thường, nhưng lại không nghĩ tới thân phận của anh Mộc Phong còn mạnh mẽ như vậy.
Quán cafe Highlands này rất cao cấp, vừa mở cửa không lâu đã tạo nên tiếng vang lớn ở Hà Nội.
Những điều này đủ cho thấy sau lưng cafe Highlands này phải bối cảnh rất tốt, không ngờ bọn họ lại tôn kính Trần Lập Đông đến vậy.
Điều này làm cho Kim Tuyết Ngọc cảm thấy rằng nếu cô ta thực sự ở bên cạnh Trần Lập Đông thì cô ta chắc chắn sẽ vượt xa bọn Kim Hồng Vũ.
Khi đó, chuyện gia đình cô ta bị chê cười vì Cao Phong sẽ không xảy ra nữa.
Tuy nhiên, điều mà mọi người không chú ý là sau khi nhìn thấy người đàn ông này, Cao Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt hiện lên một tia nhẹ nhõm.
"Ha ha, quản lý cửa hàng trưởng cũng tự mình đi ra? Điều này làm cho Trần Lập Đông cảm thấy có chút ngại ngùng!”
Trần Lập Đông cười cười, lập tức đi về phía quản lý cửa hàng trưởng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Người quản lý cửa hàng trưởng bước nhanh, nhưng mọi người thấy rằng chân anh ta có vẻ tiện lắm.
"Quản lý cửa hàng trưởng.”
Trần Lập Đông mở miệng muốn nói chuyện, nhưng lần này, cảnh tượng vừa rồi lại lặp lại.
Vừa rồi Cao Phong đáp lại lời của quản lý, nhưng lại bị quản lý bỏ qua, trực tiếp đi qua Cao Phong, điều này khiến Cao Phong vô cùng xấu hổ.
Và lần này, đối tượng đáng xấu hổ này lại biến thành Trần Lập Đông.
Quản lý cửa hàng trưởng không để ý đến Trần Lập Đông, thậm chí Trần Lập Đông bước đến gần anh ta và bị anh ta đẩy sang một bên.
“Hả?” Mọi người đều dại ra.
Sau đó, quản lý cửa hàng trưởng vẻ mặt kích động bước tới trước mặt Cao Phong, lập tức cúi đầu chín mươi độ: "Anh Phong, anh đến rồi!"