RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2931

“Vì sao các người không tới, còn hết lần này tới lần khác muốn từ xa kêu gọi tôi đầu hàng, muốn trào phúng tôi?”

Cao Phong chắp hai tay sau lưng, giọng nói bình thản.

Không nhanh không chậm, ung dung từ tốn.

Không ai trả lời anh.

Tất cả mọi người đều giống kẻ câm.

Quỳ hai gối xuống đất đã vô cùng khuất nhục.

Nếu còn bảo bọn họ dập đầu với Cao Phong, bọn họ thật sự không làm được”.

“Không có lời nào để nói phải không? Vậy tôi sẽ cho các người biết một câu!”

Ánh mắt Cao Phong đột nhiên dừng lại tại một điểm, khí lạnh bao khắp người anh, giống như hổ dữ thức tỉnh, như rồng bay lượn trên không trung.

“Lúc tôi còn nói chuyện nhẹ nhàng, nói với các người là mấy chuyện đạo lý.”

“Lúc tôi cầm súng máy hạng nặng ra, Cao Kình Thiên tôi, mẹ nó, chính là đạo lý!”

“Dập đầu hoặc là chết! Tự chọn đi!”

Cao Phong quát một tiếng khiến tinh thần rất nhiều người bị chấn động.

“Ào ào rầm!”

Hai mươi nghìn binh sĩ Phong Hạo không nói lời nào giương súng lên, họng súng đen ngòm đồng loạt nhắm vào hơn hai trăm người ở giữa sân.

Gió lạnh chết người, không khí xung quanh trở nên băng giá.

Trong lòng đám người giữa sân đều run lên, ngay sau đó, bọn họ cảm thấy sau lưng có mồ hôi ứa ra.

Cao Phong nói, hắn chính là đạo lý!

Lời này chính là muốn uy hiếp bọn họ phải thần phục hắn!

Nhưng, bọn họ có thể chống lại sao?

Bất kể có thể hay không, trên thế gian này đều không thiếu những tên điên đúng nghĩa.

“Cao Kình Thiên, con mẹ nó, mày điên rồi đúng không?”

Bỗng nhiên một thanh niên hơn ba mươi tuổi đứng lên.

Trên cổ thanh niên đó có một hình xăm con rắn, ánh mắt anh ta vô cùng hung ác, xem ra cũng là một người có số má.

“Đụ!”

Long Tuấn Hạo mắng một câu, anh ta cầm súng muốn tiến lên.

Cao Phong khoát tay ra hiệu, ngăn Long Tuấn Hạo lại, nhàn nhạt nói: “Tôi cho anh quyền nói chuyện.”

“Một phút, nếu không nói được lý do để tôi tin phục, tôi lập tức cho anh thăm cầu Nại Hà.”

Thanh niên xăm hình rắn hừ lạnh, nói: “Cao Kình Thiên, mày đừng tưởng mình có thể một tay che trời ở đất Đà Nẵng này!”

“Quỳ xuống thì thôi, còn muốn để bọn tao dập đầu, mày có phải khinh người quá đáng rồi không?”

Khóe miệng Cao Phong cong lên, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy! Hôm nay tôi muốn khinh người quá đáng, anh làm gì được tôi?”

Câu nói này khiến thanh niên đó càng thêm nổi giận.

“Vậy Cao Kình Thiên mày có thể làm gì tao?”

“Những người ở đây có ai không phải người có máu mặt ở Đà Nẵng?”

“Tao không tin, Cao Kình Thiên mày có lá gan giết toàn bộ chúng tao!”

“Tao cho mày biết, đây là Việt Nam, không dung được người làm xằng làm bậy như mày!” Thanh niên oai phong lẫm liệt nói, chỉ thẳng tay mắng Cao Phong.

Giống như thể anh ta là hiện thân của chính nghĩa, còn Cao Phong là nhân vật độc ác tột cùng.

“Bộp!”

“Bộp!”

Cao Phong vỗ tay từng tiếng một, nhẹ giọng hỏi: “Các người cũng có suy nghĩ giống anh ta sao?”

Thanh niên đột ngột quay người, nhìn những người đang quỳ trên đất.

“Các người điên rồi sao? Các người thật sự muốn dập đầu với Cao Kình Thiên sao?”

“Tên đó có tài đức gì để chúng ta dập đầu với hắn?”

“Ngẫm lại xem, các người đều là nhân vật có máu mặt ở Đà Nẵng, bây giờ lại dập đầu trước một tên lỗ mãng phạm pháp, ông đây cảm thấy mất mặt thay cho các người.”

“Cao Kình Thiên ăn gan hùm mật gấu cũng không dám giết hết chúng ta ở đây.” Thanh niên cao giọng thóa mạ đám người đang quỳ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi