RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2934

Thời khắc này, Cao Phong thân thẳng như cây thương, đứng trên bậc thềm trước cửa cao ốc Minh Châu.

Hơn hai trăm người trước mặt, tất cả đều quỳ phục, hàng vạn các tướng sĩ Phong Hạo xung quanh đều túc trực sẵn sàng.

Phương xa, vùng biển đen tuyền lấp loáng trông vô cùng lộng lẫy dưới ánh đèn neon chiếu rọi.

Ngôi sao Bắc Đẩu trên đỉnh đầu, chân đạp lên vùng đất Đà Nẵng, tiếp nhận đám người quỳ lạy.

Anh đã xưng tôn ở Đà Nẵng!

Mọi ánh mắt đổ dồn vào chủ tướng với những thịnh suy trong đời.

Loạn ở Đà Nẵng, một tay anh khuấy động.

Đà Nẵng yên ổn cũng một tay anh mà nên.

Chỉ có cách làm của bậc đế vương mới có thể mạnh mẽ ác liệt được như vậy.

Anh là vua của thành phố này!

Đêm khuya càng mịt mờ, gió thổi càng nhanh.

“Ào ào!”

Trên bậc thềm, quần áo của Cao Phong bay phất phới, như khoác áo bào trên mình.

Dáng người có vẻ gầy guộc, vô hình trung cũng trở nên cực kỳ cao lớn.

Trong sân, tiếng nói thưa dần, cho đến khi im bặt.

Tất cả mọi người, đều ngẩng đầu lên, mọi ánh nhìn đổ dồn lên người Cao Phong.

Các binh sĩ Phong Hạo hiển nhiên cũng vô cùng kính trọng Cao Phong.

Mà trong lòng một đám các trưởng lão thành phố Đà Nẵng lại tràn đầy kính nể.

Họ đột nhiên phát hiện, bản thân đưa ra quyết định phục tùng Cao Phong vô cùng chính xác.

Vì hình ảnh Cao Phong lúc ấy hết sức cao lớn tựa như một vị thần, như năm ngọn núi, khó ai vượt qua được.

Người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất thế đấy, chống đối anh ta thì quả là tự tìm đến cái chết.

“Nếu đã như vậy, các vị hãy quay về đi.”

“Hôm sau, hãy nhớ tới dự đúng giờ lễ kế vị của chủ nhà họ Cao.” Cao Phong chậm rãi đưa tay, điềm tĩnh nói.

“Vâng! Cậu chủ Kình Thiên, chúng tôi sẽ qua đúng giờ.”

“Nhất định tới đúng giờ.”

Đám người trả lời liên thanh, không một ai dám phản kháng.

Cao Phong nhẹ nhàng phất tay, đám người do dự vài giây rồi mới dám từ từ nhổm người dậy, chuẩn bị rời nơi này.

Lần lượt từng trưởng lão thành phố Đà Nẵng, cung kính cáo từ Cao Phong, tiếp sau đó xuyên qua doanh trại của các binh sĩ Phong Hạo, kinh hồn bạt vía mà rời đi.

Chậm rãi bước ra khỏi đội ngũ hàng ngàn vạn binh sĩ Phong Hạo cảm giác như đi qua Quỷ Môn Quan một chuyến.

Hàng vạn cặp mắt đằm sằm sát khí, nhìn chằm chằm như hổ đói vào mình, cho dù họ có là ai đi nữa, đều không muốn trải qua lần thứ hai.

Các trưởng lão lần lượt theo nhau rời đi, người quỳ giữa sân càng lúc càng ít đi.

Đến cuối cùng chỉ còn lại hai cha con Mai Hoàng Thiên và Mai Quỳnh Như vẫn còn quỳ ở nơi này.

Ánh mắt Cao Phong không mang theo bất kỳ một cảm xúc nào, như là nhìn người xa lạ, liếc mắt nhìn Mai Quỳnh Như.

Đưa tay lên ngực tự hỏi, cô Mai Quỳnh Như này quả thật dung mạo không tầm thường.

Cho dù không nói là quốc sắc thiên hương, thì cũng coi như ngàn dặm mới tìm được một người như thế, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn.

Ăn mặc trang điểm, càng thêm cực kỳ phong cách, khí chất của một tiểu thư khuê các trên người cô bộc lộ không sót chỗ nào.

Bỏ những thứ khác qua một bên, chỉ nhìn từ những nét bên ngoài, Mai Quỳnh Như đã ghi được hơn chín điểm trong lòng Cao Phong.

Nhưng ngay cả như vậy, ánh mắt Cao Phong dành cho Mai Quỳnh Như cũng chỉ là một cái nhìn thoáng qua trên khuôn mặt.

Căn bản chẳng có ý gì, cho dù là dừng lại trong giây lát.

“Các người cũng quay về đi.” Cao Phong lạnh nhạt nói.

Mai Hoàng Thiên ngẩng đầu nhìn Cao Phong một chút, khuôn mặt già nua không khỏi đỏ ửng lên chút, thở nhẹ một hơi rồi cúi đầu xuống.

Dòng họ Mai bọn họ không giống với những thế lực lớn ở Đà Nẵng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi