RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2939

Như bị điện giật, mặt mày tái đi.

Khi tôi nghèo khó, anh không thể kề vai sát cánh với tôi.

Thì lúc tôi thăng quan tiến chức vị thế ngày lớn, anh có tư cách gì để đến chia miếng bánh này với tôi?

Sự thật đơn giản và thô bạo, tất nhiên, Mai Hoàng Thiên có thể hiểu được.

Ông ta chỉ khờ dại nghĩ rằng, Cao Phong sẽ không cưỡng lại nổi trước vẻ đẹp của Mai Quỳnh Như.

“Họ Liễu, cậu đã thấy chưa? Cái này gọi là, phóng khoáng!”

“Cái này gọi là, cầm được thì cũng buông được, cậu phải học anh Phong.”

Long Tuấn Hạo thở dài, sau đó cũng khập khiễng đi về phía trước.

Trước đây anh ta luôn trong trạng thái căng thẳng chiến đấu, nhưng thật ra là không cảm nhận được đau đớn, giờ mọi chuyện đã qua thì thật sự không thể chịu nổi cái đau đớn của đầu đạn xuyên qua da thịt.

“Nói thì dễ, tên độc thân như cậu có thể biết cái gì?”

Liễu Tông Trạch hơi khó chịu, nhịn không được hờn dỗi một câu.

“Tôi không hiểu?” Lúc này Long Tuấn Hạo có chút bất mãn, duỗi tay ra, hô: “Lúc trước Long Tuấn Hạo tôi cũng là rất nhiệt tình đối với chị dâu Tuyết Mai đó.”

“Bộp!”

Long Tuấn Hạo còn chưa kịp nói xong, thì Liễu Tông Trạch đã đập vào sau ót anh ta một cái.

Cái đầu trọc lóc, một cú lao tới, thanh thúy vang lên.

“Còn dám nói nữa sao, sau này còn nói nữa, anh Vũ có đánh cậu thì tôi cũng không thèm quan tâm.”

Liễu Tông Trạch bĩu môi, cất bước đuổi theo Cao Phong.

Long Tuấn Hạo giơ tay xoa xoa cái trán, yết hầu lăn lộn hai cái rồi không dám nói thêm gì nữa.

Hai ngàn binh sĩ Phong Hạo, ồ ạt xoay người cất bước, đi theo phía sau của Cao Phong.

Mai Hoàng Thiên và Mai Quỳnh Như quỳ trên mặt đất, nhìn Cao Phong từng bước từng bước đi xa, giống như đã đánh đổ một bình ngũ vị.

“Cha, cha có hối hận không?” Bỗng nhiên Mai Quỳnh Như cắn môi hỏi.

“Cha…” Mai Hoàng Thiên có hơi sững sờ, sau đó thở dài nói: “Cha hối hận rồi, hối hận lúc trước sao không ngăn con lại, để con làm ra thành chuyện như vậy…”

“Nếu không, nếu không thì…”

Mai Hoàng Thiên nghiến chặt răng, vẫn chưa nói ra câu tiếp theo.

Lúc này có nói gì cũng muộn rồi, có hối hận đến xanh ruột cũng vô ích thôi.

“Con rất hối hận, cha, con thực sự hối hận. Lúc đó con còn quá nhỏ nên đã ra quyết định sai lầm như vậy…”

“Con đã suy nghĩ kỹ rồi, con muốn tìm một người đàn ông thật tốt, đội trời đạp đất, có thể đè bẹp tất cả những người trẻ tuổi để làm đối tượng kết hôn…”

“Con đã tìm kiếm suốt mấy năm qua, nhưng con vẫn chưa tìm được ai.”

“Đến bây giờ con mới phát hiện ra, không phải con không tìm được mà là mấy năm trước con đã làm mất nó, mất rồi không tìm lại được. Cha, con khó chịu…”

Mai Quỳnh Như bật khóc nước mắt giàn dụa cũng không thèm để ý tới dáng vẻ của mình.

Kể từ lần trước Cao Phong trở về vùng biển của nhà họ Cao, trong lòng cô ta vẫn nghẹn một nỗi cảm xúc.

Nhưng mà lúc đó Cao Phong khó khăn rời đi, cho nên cô ta không thể hiện rõ ràng ra mà lại nén lại.

Cho đến hôm nay, chứng kiến Cao Phong vinh quang một lần nữa, cảm xúc trong lòng cô ta giống như núi lửa phun trào, không nén lại được.

“Ừ mất rồi, không tìm lại được.”

Mai Hoàng Thiên cắn chặt răng, nhìn thấy Cao Phong đơn thân độc mã đứng ở phía trước, sau lưng là hàng ngàn binh sĩ Phong Hạo, mới chậm rãi thở dài một hơi.

Ngàn lần hối hận, tận cùng đau đớn.

Rõ ràng là có thể một bước lên trời, lại vì một cái lựa chọn mà thành ra kết cục như vậy.

Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.

Nhân quả luân hồi, quả báo tất yếu, ông trời có bao giờ bỏ qua cho ai?

Tiểu nhân chỉ có thể đạt được kết quả này.

Cho dù là cực kỳ đắng chát, Mai Quỳnh Như cũng chỉ có thể nhấm nháp một mình.

Mai Hoàng Thiên vỗ vỗ lưng Mai Quỳnh Như, sau đó liền gọi điện thoại cho người tới dọn dẹp hiện trường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi