Chương 2941
Bọn họ làm việc tăng ca suốt đêm, lại dùng thời gian của ngày hôm sau tu sửa hoàn tất hải phận của nhà họ Cao.
Sau đó yên tĩnh chờ đợi đến ngày kia, lễ đăng cơ gia chủ của Cao Phong.
Đến lúc đó, toàn thể Thành phố Đà Nẵng, chắc chắn cũng có mấy chục nghìn người đến không ai dám không tuân theo.
Trăng sáng treo cao, mặt biển lung linh ánh nước.
Hai người Cao Phong và Lâm Vạn Quân mặc cho gió biển quất vào mặt, trong lòng đầy bình thản.
Phía sau là vô số nhân viên đang bổ sung lấp các chỗ thủng, tu sửa nhà.
“Lão Lâm Quân, chú xem cái chỗ kia đi, vốn là một vườn hoa đấy.”
Cao Phong đứng trên tảng đá ở bờ biển, chỉ vào một mảnh đất trống cách đó không xa.
Lúc này, trên mặt mảnh đất trống kia, hoa cỏ bị giẫm đạp thành một mảnh tan hoang, không tìm thấy tí xíu nào khung cảnh của trước kia.
“Cậu Phong, tôi nhớ rõ từ nhỏ cậu và cô Tử Hàn đã chăm chút từng đoá hoa.”
“Tôi còn nhớ, khi đó nếu như có binh sĩ của nhà họ Cao đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cô Tử Hàn nhất định bảo họ mang về một loại hoa mới.” Lâm Vạn Quân cũng xúc động không thôi.
Thời điểm ấy, niềm vui lớn nhất của hai anh em Cao Phong và Cao Tử Hàn chính là thức dậy sớm để đi thu gom sương sớm trên cánh hoa.
Thời gian trôi mau, cảnh còn người mất.
Theo tuổi tác tăng lên, cái loại cuộc sống vô lo vô nghĩ cuối cùng cũng đi xa mãi.
“Đúng vậy, chăm chút rất lâu, nếu như Tử Hàn thấy được, nhất định sẽ đau lòng lắm.”
“Ngày mai, tôi sẽ bảo người vun trồng lần nữa, chỗ đó, không được phép động tới.” Cao Phong thản nhiên nói.
Quá khứ cũng đã trôi qua.
Cuộc sống cuối cùng vẫn phải có một bắt đầu hoàn toàn mới, sau đó tiếp tục bước tiếp.
Dù sao đến một tuổi tác nào đó, lý do bước tiếp không chỉ là vì bản thân mình.
Mà quan trọng hơn là vì trách nhiệm.
“Được, chuyện này cứ giao cho tôi lo liệu đi.”
Dù sao thì thân phận bây giờ của anh chính là tổng quản của nhà họ Cao.
Lâm Vạn Quân “Ha ha” cười, sau đó vẻ mặt của ông ta đột nhiên cứng lại, bỗng nhiên ho khan vài tiếng.
“Khụ, khụ…”
Lâm Vạn Quân vội vàng lấy khăn tay ra bụm một bên miệng, đưa lưng về phía Cao Phong ho khan vài tiếng dữ dội.
Cao Phong khẽ cau mày, đưa tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng giúp Lâm Vạn Quân.
“Lão Lâm Quân? Thân thể của chú quả thật không thoải mái.”
“Ngày mai, chú phải tới hòn đảo phía Bắc xem sao đi.” Cao Phong trầm giọng nói, giọng điệu mang theo sự lo lắng.
“Không có việc gì, cậu Phong.”
Lâm Vạn Quân lau miệng, sau đó xua tay cười nói: “Thân thể của tôi, trong lòng tôi hiểu rõ. Năm đó ở trên chiến trường có để lại không ít bệnh không tiện nói ra.”
“Lúc tuổi còn trẻ ấy, thân thể vốn khỏe mạnh, lực miễn dịch cũng không thấp, cho nên có thể chịu đựng được.”
“Sau này già rồi, tất cả liền dồn dập tìm tới.” Giọng điệu của Lâm Vạn Quân tùy ý, vẻ mặt ung dung, giống như thật sự không có việc gì vậy.
Chẳng qua là sau khi ho khan, trên mặt ông ta lại mang theo vài nét đỏ ứng không bình thường.
“Cho dù không có việc gì đáng lo ngại nhưng điều dưỡng một chút bao giờ cũng tốt hơn.”
“Phiền chú lâu như vậy, lo nghĩ cho cháu nhiều chuyện như vậy, chú cũng nên nghỉ ngơi cho tốt rồi.”
“Chú không quan tâm thân thể của mình, nếu như có chuyện gì…”
“Cháu còn có thể tìm ai để nói chuyện trong lòng ra đây?” Cao Phong nhẹ nhàng nói.
Anh nói một phen, nói đến mức Lâm Vạn Quân sửng sốt.
Đúng vậy!
Mặc dù Cao Phong có vợ và có vô số anh em bên cạnh.
Nhưng có một số việc, mọi người cũng không thích hợp để có thể trao đổi với anh.
Địa vị của Lâm Vạn Quân vô cùng quan trọng và không thể nào thiếu được.
Sau một lát, Lâm Vạn Quân gật đầu thật mạnh, nói: “Cậu Phong, tôi hiểu rồi! Ngày mai tôi lập tức tới hòn đảo phía Bắc xem thử.”