RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2950

Bây giờ Cao Phong đang nắm quyền điều hành nhà họ Cao, đứng ở đỉnh cao của Thành phố Đà Nẵng, ngược lại càng cảm thấy rằng vẫn còn có rất nhiều điều mà anh không hiểu.

Mặc kệ là lời nói của bà cụ Cao hay là chuyện mà Lâm Thục Lan tự nhủ, Cao Phong đều để ở trong lòng, không nhịn được mà cảm thấy có chút bực bội.

“Hầy!”

Cao Phong thở phào một hơi, sau đó tự châm cho mình một điếu thuốc.

Lúc này mười mấy bác sĩ ở trong phòng đã ra ngoài hơn phân nửa, chỉ để lại vỏn vẹn hai bác sĩ để chăm sóc bà cụ.

“Anh nói lại kĩ càng cho tôi về tình huống trước mắt của bà đi.” Cao Phong nhìn chằm chằm vào một bác sĩ ngồi ở trên ghế dài.

“Gia chủ Cao Phong, trạng thái hiện tại của bà cụ đã được xem là rất tốt rồi đấy.”

“Nhưng vẫn phải trải qua một quá trình mới có thể chậm rãi khôi phục được.”

“Trước mắt, tình trạng của bà cụ tương đối bình thường, nhưng chưa thể tiến vào thời kỳ dưỡng bệnh, cho nên chỉ có thể tạm thời giữ nguyên trạng thái này.”

“Trong giai đoạn sau, chúng tôi sẽ sử dụng một số loại thuốc nhẹ để điều trị bổ trợ, hẳn là sẽ có hiệu quả đôi chút.”

Ngữ điệu của vị bác sĩ này cũng không hề có vẻ gì là hoàn toàn chắc chắn.

Cao Phong không nhịn được mà khẽ nhíu mày, phương pháp chữa trị của nhà họ Cao ở Bắc Đảo, cho dù có phóng mắt tìm toàn bộ Việt Nam thì e là cũng không thể tìm ra ai giỏi hơn.

Nếu như nhà họ Cao ở Bắc Đảo bên này mà cũng phải bó tay chịu trói, vậy cũng chỉ có thể đặt hi vọng ở nước ngoài.

“Tôi đưa bà cụ ra nước ngoài được không?” Cao Phong đề nghị.

“Gia chủ Cao Phong, cũng không phải là không thể, có điều hi vọng không lớn đâu.”

“Mặt khác, cá nhân tôi cảm thấy hiện tại cái mà bà cụ cần nhất là tĩnh dưỡng, không nên bôn ba đường dài thì hơn.”

“Thật sự là bởi vì con người vẫn luôn không ngừng nghiên cứu về lĩnh vực não bộ này.”

“Thế nhưng đã nhiều năm như vậy rồi mà nghiên cứu vẫn chưa đạt được kết quả gì, lĩnh vực não bộ của con người thật sự quá mức phức tạp và huyền ảo.”

“Tóm lại, nếu không xử lý đàng hoàng, dù có ra nước ngoài thì tác dụng cũng không lớn đâu.”

Bác sĩ không hề giấu diếm mà thẳng thắn nói với Cao Phong, nói rõ ràng tất cả các tình huống.

Ngoài ra, còn đề nghị với anh một vài chuyện.

Cao Phong khẽ gật đầu, xem ra tạm thời chưa thể thực hiện được cách này.

Bà cụ Cao có thể tự khôi phục tỉnh táo hay không thì vẫn phải xem vào năng lực hồi phục của chính bản thân bà.

“Vậy trước tiên cứ trị liệu ở đây đi, một khi bà cụ tỉnh lại thì phải lập tức thông báo cho tôi biết.”

“Nếu như tôi tới không kịp thì các người phải hỏi bà cụ xem rốt cuộc bà muốn nói gì với tôi.”

“Nhớ đấy, phải dùng bút ghi âm ghi rõ lại.”

Cao Phong im lặng mấy giây, sau đó bàn giao cho bác sĩ.

Có vài lời bà cụ Cao nói, có lẽ các bác sĩ nghe không hiểu, nhưng Cao Phong thì chắc chắn có thể nghe hiểu được.

“Vâng, thưa gia chủ Cao Phong, anh cứ yên tâm đi.” Bác sĩ vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ.

Cao Phong nói chuyện với bác sĩ một lát, lại nhìn bà cụ Cao trong phòng bệnh một chút, lúc này mới quay người rời đi.

Ngay sau đó, Cao Phong lại đi dọc theo từng phòng bệnh, nhìn đám binh sĩ Phong Hạo bị thương một chút.

Nhìn thấy Cao Phong tự mình sang đây thăm bọn họ, mỗi binh sĩ Phong Hạo đều vô cùng kích động.

Một số người muốn ngồi dậy ngay lập tức, nhưng trên người lại có vết thương, có lòng mà không đủ lực.

“Cảm ơn mọi người đã nỗ lực vì Cao Phong tôi.”

Cao Phong đi vào phòng bệnh, cúi người thật thấp trước những người bị thương ở trong phòng bệnh.

Trong lòng tất cả các binh sĩ Phong Hạo đều cảm động không thôi.

Với thân phận của Cao Phong, làm sao lại cúi đầu trước bọn họ được chứ?

Nhưng Cao Phong vẫn làm như vậy.

“Tôi biết trong lòng mọi người sẽ có người lo lắng.”

“Bởi vì sau trận chiến này, có rất nhiều người trở nên tàn tật, hoặc là bản thân bị thương rất nặng, thậm chí là không còn khả năng ra chiến trường.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi