RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2967

“Được, cháu hiểu rồi.”

“Hôm nay hồi máu cho nhà họ Cao vậy.” Cao Phong chắp hai tay sau lưng, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.

“Cậu Phong, làm thế nào để hồi máu cho nhà họ Cao?” Lâm Vạn Quân nghe thấy vậy thì hơi sửng sốt.

Cao Phong suy tính trong hai giây sau đó lại nhìn những người cầm đầu của thế lực ngầm với ánh mắt thâm sâu khó đoán, rồi anh xoay người nói nhỏ bên tai Lâm Vạn Quân mấy câu.

Lâm Vạn Quân càng nghe thì đôi mắt càng trợn lớn lên, nghe đến cuối cùng thì thấy hơi dở khóc dở cười.

“Cậu Phong, làm như vậy có phải là hơi vô liêm sỉ không?” Lâm Vạn Quân nhỏ giọng hỏi.

“Cháu đến cả cầm súng chĩa vào đầu để bọn họ quỳ xuống còn dám, nói gì đến chuyện có vô sỉ hay không chứ, đi làm đi.” Cao Phong chắp tay ra sau.

“Được! Vậy chú đi làm ngay.”

Lâm Vạn Quân bất đắc dĩ lắc đầu sau đó vội vàng đi ra phía sau chuẩn bị cho kế hoạch của Cao Phong.

“Ui, thời tiết hôm nay cũng coi như là không tệ!”

“Thời tiết tốt, vừa lên chức cũng vừa hốt bạc.”

“Dù sao, mình cũng phải kiếm chút tiền mua sữa bột cho cô con gái nhỏ chưa ra đời của mình chứ.”

Cao Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt tràn đầy ý cưới khó che giấu được.

Lúc này, bên bờ của hòn đảo trung tâm.

Càng ngày càng nhiều tàu bắt đầu đậu ở đó.

“Tập đoàn dược phẩm Tôn Thị ở thành phố Đà Nẵng tới chúc mừng cậu Kình Thiên.”

“Tập đoàn Ninh Hải của thành phố Đà Nẵng tới chúc mừng cậu Kình Thiên.”

“Chi nhánh của tập đoàn Hà Đô ở thành phố Đà Nẵng tới chúc mừng ngày vui của cậu Kình Thiên.”

Người người tấp nập tới, càng về sau càng nhiều nhân vật tai to mặt lớn đến.

Những người đến sau này đều vô cùng khách sáo, sau đó cười cười với đám người Long Tuấn Hạo một cái, rồi vội vàng đi gặp mặt Cao Phong.

Cho dù bọn họ có không coi trọng một ai nhưng với cái tên Cao Kình Thiên này, ai cũng không dám khinh thường.

Hôm nay bọn họ bỏ qua hết tất cả những chuyện quan trọng để đi đến nơi này, không phải là vì người tên ba chữ Cao Kình Thiên này sao?

“Chết tiệt, những người Thành phố Đà Nẵng này cũng không ngu như vậy nhỉ.”

“Tôi thấy thái độ hôm nay của họ rất tốt, chắc là bị anh Phong dạy dỗ rồi.”

Long Tuấn Hạo xoa xoa cằm, nhìn một đám toàn ông lớn Thành phố Đà Nẵng, ngoan ngoãn đi qua trước mặt mình, không nhìn được mà lầm bầm nói.

Liễu Tông Trạch cũng gật đầu một cái, nói: “Những người này có thể đi đến vị trí ngày hôm này chứng tỏ họ cũng không phải kẻ ngu.”

“Bây giờ ở Thành phố Đà Nẵng, chúng ta phải đối mặt với những người trong giới chính trị nên cũng phải biết khiêm tốn một chút, những người khác không phải là đối thủ của chúng ta.”

“Trừ khi bọn họ muốn học chín người kia trong đêm đó, vì một phát súng của cậu mà ngã xuống.”

Nói tới chỗ này, Liễu Tông Trạch cũng sờ cằm một cái, hỏi: “Nhắc tới mới nhớ, trước kia cậu không phải như vậy đâu, bây giờ sao mà một lời không vừa ý đã cầm súng lên nói chuyện vậy chứ?”

Long Tuấn Hạo cười ngạo nghễ, nói: “Tông Trạch, cậu nên nhớ đạo lí này, cây nhỏ không chặt thì không thẳng, người trẻ tuổi không có bố mẹ dạy thì xã hội phải dạy.”

“Người đó không đàng hoàng, cậu chỉnh người một tí thì người đó sẽ trở thành người đàng hoàng, không có gì mà một băng đạn không thể giải quyết được cả, nếu có như vậy đi nữa thì dùng hai băng đạn thôi.”

Một lời này làm cho Liễu Tông Trạch cứng họng không trả lời được.

Anh ta đưa tay sờ cái đầu nhẵn bóng của Long Tuấn Hạo một cái, trên mặt viết hai chữ thật lớn: “Bái phục.”

“Trâu bò quá! Không phục không được mà!” Liễu Tông Trạch xúc động nói.

“Được rồi, đừng làm tôi bị phân tâm, nhìn kĩ một chút, xem xem có cô nào xinh đẹp không, tôi đi xin Facebook cho cậu.”

Long Tuấn Hạo trơn tròn hai mắt không ngừng quét nhìn qua những vị khách mới vào.

Liễu Tông Trạch không biết làm sao, cũng không nói gì nhiều nữa.

Rất nhanh, những thế lực lớn ở bên ngoài Thành phố Đà Nẵng hay là thế lực ngầm, các chi nhánh công ty của tập đoàn cùng với tập đoàn lớn đều tới.

Ngay cả những ông chủ lâu đời của gia tốc Thành phố Đà Nẵng đều phái ra người đại diện tới nhà họ Cao chúc mừng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi