Chương 2972
“Cái gì đấy? Nhà giàu mới nổi à? Ngang ngược thật đấy? Tên nhà giàu mới nổi này ở đâu ra đấy?” Viên Hoàng Duy nén giận lạnh nhạt hỏi.
“Ha ha.” Long Tuấn Hạo bĩu môi cười lạnh.
“Tôi không quan tâm anh là cậu chủ giàu có ở đâu, nhưng anh phải biết anh đang ở Thành phố Đà Nẵng, hiểu chưa?”
“Ở Thành phố Đà Nẵng, rồng cũng phải cuộn lại, hổ cũng phải nằm xuống trước mặt tôi.”
Viên Hoàng Duy hơi nghiêng người, lông mày nhướng lên, như đang ở trên cao nhìn xuống Long Tuấn Hạo.
Khí chất vô cùng mạnh mẽ trên cơ thể anh ta làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Long Tuấn Hạo hơi hoang mang, đưa tay sờ sờ đầu, hỏi: “Vậy tôi hỏi thử, nếu tôi không nằm xuống thì anh làm gì được tôi?”
Nghe thấy Long Tuấn Hạo nói vậy, sắc mặt của Viên Hoàng Duy càng trở nên khó coi.
Mà mười người thanh niên đằng sau anh ta còn kích động hơn, bày ra tư thế nếu Long Tuấn Hạo còn nói gì không hợp ý họ nữa thì sẽ xông lên.
Mai Hoàng Thiên không ngừng nháy mắt với Long Tuấn Hạo.
Dù sao thân phận và gia thế của Viên Hoàng Duy thật sự không hề tầm thường!
Chẳng lẽ Long Tuấn Hạo không phát hiện dù Cao Phong có là một người hung hăng, khuya ngày hôm trước đã làm ra một chuyện lớn như thế nhưng vẫn không dám động vào người thuộc hệ thống à?
Thật sự không thể động vào người thuộc hệ thống!
Ngay cả Cao Phong cũng không dám động vào, Long Tuấn Hạo chỉ là cấp dưới của Cao Phong mà còn dám đối đầu với cậu chủ Viên Hoàng Duy, đây không phải là hành vi của kẻ ngốc thì là gì?
“Bốp!”
“Bốp!”
“Dũng cảm đấy.” Viên Hoàng Duy chậm rãi quay người, nhìn về phía Long Tuấn Hạo.
“Anh Duy, nói nhảm với nó làm gì, anh cứ bảo nó thử động vào chúng ta thử xem.”
“Dm muốn xưng bá ở Thành phố Đà Nẵng à, đã hỏi những cậu chủ ở đây chưa?”
“Hôm trước đúng lúc anh Duy nghỉ phép ra nước ngoài du lịch, tối hôm qua mới trở về, nếu không làm sao nhà họ Cao bọn mày có cơ hội nhảy nhót ở Thành phố Đà Nẵng?”
“Đúng là được đà lấn tới, có gan thì thử đụng vào bọn tao thử xem, đừng đắc ý ở trước mặt những thế lực nhỏ.”
Chỉ một thoáng, mười thanh niên ở sau lưng Viên Hoàng Duy đều nói ra nói vào với vẻ mặt khinh thường.
Xem dáng vẻ của bọn họ thì rõ ràng là hôm nay đến đây để gây chuyện!
Long Tuấn Hạo khẽ nhíu mày, rốt cuộc đã hiểu bọn người Viên Hoàng Duy định làm gì.
Đúng là bọn họ chỉ mới biết chuyện tối hôm trước vào ngày hôm qua.
Cho nên tức không chịu nổi, đến quấy rối Cao Phong à?
“Thật ra, tôi cũng có nghe thấy chuyện của Thành phố Đà Nẵng.”
“Nghe nói, liên minh Phong Hạo rất mạnh, tôi cảm thấy không phục lắm.” Viên Hoàng Duy từ tốn nói.
Giọng anh ta nghiêm túc như mình mới là người khống chế tất cả.
Nhưng khi anh ta nhìn về phía Cao Phong đang đứng ở xa thì không nhịn được mà nhếch miệng, nở một nụ cười trêu tức.
“Ông Quân, theo ông thì có phải tên cậu ấm nào cũng nông cạn như vậy không?”
“Bọn họ thật sự không thể suy nghĩ thông suốt mọi chuyện à?” Cao Phong nói giọng bình tĩnh.
Lâm Vạn Quân khẽ lắc đầu, nói: “Là vì họ được nuông chiều từ bé, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, không trải qua trắc trở gì.”
“Cũng chưa hề ra xã hội lăn lộn, làm sao có đầu óc được.”
Lâm Vạn Quân phân tích rất đúng.
“Đi thôi, đi qua nhìn một chút, tôi thấy hình như bọn Tuấn Hạo đã nhịn lắm rồi.”
Cao Phong khẽ lắc đầu, sau đó đi về phía bọn Long Tuấn Hạo.
Lúc này, bầu không khí giữa bọn Viên Hoàng Duy và Long Tuấn Hạo đã khá căng thẳng.
Hai bên nói qua nói lại, dường như sắp đánh nhau đến nơi.
Mặc dù Liễu Tông Trạch rất nổi giận nhưng vẫn cả các Binh sĩ Phong Hạo lại, không cho bọn họ giơ súng tiến lên.
Dù sao bọn người Viên Hoàng Duy cũng là người có quyền thế, về bản chất cũng khác với con nhà giàu bình thường.
Hầu kết của Long Tuấn Hạo trượt lên trượt xuống hai lần, cố gắng nén cơn tức giận.