Chương 2982
Có câu nói đánh chó còn ngó mặt chủ. Trước khi Viên Văn Bình xuất hiện, Cao Phong đánh Viên Hoàng Duy cũng đành thôi, cùng lắm thì sau này xin lỗi, nói là không biết Viên Hoàng Duy là được. Dù sao cũng là do Viên Hoàng Duy có lỗi trước, Viên Văn Bình sợ mất mặt cũng sẽ không nói gì. Nhưng lúc này, Viên Văn Bình đã đích thân tới tận nơi mà Cao Phong còn tát Viên Hoàng Duy ngay trước mặt ông ta, quả thực là không thể nào nói nổi.
Cái tát này đâu chỉ là vả mặt Viên Hoàng Duy, mà là vả mặt cả Viên Văn Bình! Ở Đà Nẵng này, ai dám vả mặt Viên Văn Bình? Có thể nói Cao Phong chính là người đầu tiên trong lịch sử.
Vậy thì thân là người có quyền lực nhất Đà Nẵng, Viên Văn Bình sẽ làm thế nào? Mọi người đều câm nín, chờ đợi Viên Văn Bình lên tiếng.
Lúc này, mười mấy con cháu của quan chức đều im lặng nhìn Viên Văn Bình. Đã đến nước này, không tới lượt họ nói chuyện, chỉ xem Viên Văn Bình muốn giải quyết chuyện này như thế nào.
“Cậu Thiên, cậu thật sự hơi quá đáng. Tôi nghe nói hôm nay nhà họ Cao tổ chức nghi lễ gia chủ nên cố ý dẫn người đến chúc mừng. Đây là đạo đãi khách của nhà họ Cao sao?” Viên Văn Bình chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn Cao Phong.
“Khách thì đương nhiên sẽ được chiêu đãi nhiệt tình. Còn kẻ địch, đương nhiên cũng phải ăn miếng trả miếng. Xin lỗi ông Bình, tính cách của tôi hơi nóng nảy, bị ông lão cưng chiều từ nhỏ nên mong ông có thể thông cảm.” Cao Phong cười khẽ, nói mấy câu bật lại dễ dàng.
Lúc này, Cao Phong âm thầm cười lạnh. Nhìn biểu hiện của Viên Văn Bình, anh đã đoán được đại khái. Chắc chắn họ biết rõ những gì mà bọn Viên Hoàng Duy đã làm, không thì Viên Hoàng Duy phải ngu xuẩn cỡ nào mới dám khiêu khích Cao Phong vào thời điểm này? Dám làm vậy đương nhiên là vì có người chống lưng. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Viên Văn Bình không muốn thấy Cao Phong một tay che trời ở Đà Nẵng, cho nên muốn dùng lực lượng của thể chế để chèn ép Cao Phong. Nhưng hiển nhiên ông ta không rõ tính cách ăn mềm không ăn cứng của Cao Phong.
Nếu Cao Phong tôi đây vui vẻ thì mọi người đều cùng vui, còn nếu ông làm tôi bất mãn… Vậy thì ông chẳng có chút thể diện nào ở chỗ tôi hết. Quan trọng nhất là hành động của Cao Phong không phải là vô cớ, không có đạo nghĩa, ai cũng không thể kiếm chuyện.
“Chú hai, cháu muốn thằng này chết! Nó dám đánh cháu, còn dám đe dọa cháu! Nó còn đòi ném cháu vào biển cho cá mập ăn! Cháu chưa bao giờ bị sỉ nhục đến mức này!”
Viên Hoàng Duy nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt càng thêm phẫn nộ, càng nghĩ càng tức giận. Song Cao Phong lại làm lơ cậu ta. Nay Viên Văn Bình đã đích thân lộ diện, vậy thì Viên Hoàng Duy chẳng là cái thá gì trong mắt Cao Phong, càng không có tư cách đối thoại với Cao Phong.
Viên Văn Bình nhẹ nhàng khoát tay, sắc mặt khó coi nhìn Cao Phong. Ông ta không có con trai, cho nên coi Viên Hoàng Duy như con ruột của mình. Bỏ qua thân phận của mình, ông ta coi như là nửa người cha của Viên Hoàng Duy, thấy cậu ta bị đánh, trong lòng ông ta sao có thể thoải mái?
“Cậu Thiên, có lẽ Hoàng Duy có lỗi trước, nhưng cậu đã đánh nó trút giận rồi, theo đạo lý thì cậu phải xin lỗi thằng bé.” Viên Văn Bình không ra tay mà giả vờ như nể mặt Cao Phong. Song mọi người đều biết, lời xin lỗi này rất nặng ký. Nếu Cao Phong thật sự xin lỗi, chứng minh anh phải xin lỗi toàn bộ thể chế. Vậy thì từ nay trở đi, nhà họ Cao sẽ vĩnh viễn bị thể chế của Đà Nẵng đè đầu cưỡi cổ. Chỉ chờ xem Cao Phong sẽ làm gì.
“Không có khả năng. Cậu ta xin lỗi tôi thì tôi còn phải suy xét xem có nên chấp nhận hay không.” Cao Phong cười khẽ, xua tay nói. Giọng điệu bình tĩnh, lại ẩn chứa sự tự tin và kiên định mãnh liệt, cứ như thể ngay cả Viên Văn Bình cũng không đáng để anh bận tâm.
Thái độ của Cao Phong khiến mọi người cả kinh.
Có phải hôm nay Cao Phong uống nhiều quá không?
“Tôi cảm thấy chỉ cần Cao Kình Thiên tỉnh táo thì không thể nào uống đến nước này.”
“Đối đầu với Viên Văn Bình… kết cục chắc chắn sẽ rất thê thảm.”
“Lúc này chúng ta đừng đi theo phe phái, đi theo ai cũng không chịu được đâu.”
“Đúng thế, không thấy mấy người trong thể chế kia cũng im lặng sao? Chúng ta thành thật một chút thì tốt hơn.”
Một đám ông lớn của Đà Nẵng đều bàn tán xôn xao, sau đó thành thật cúi đầu. Nếu Viên Văn Bình và Cao Phong thật sự đấu với nhau thì không ai dám dễ dàng nhúng tay vào. Quan trọng nhất là mấy ông lớn này đều biết rõ một đạo lý, nếu Viên Văn Bình thật sự muốn đối phó với Cao Phong thì chưa đến lượt họ nhúng tay, một tay của Viên Văn Bình cũng đủ để đập chết Cao Phong. Trước mặt người có quyền lực nhất Đà Nẵng, người khác đều là con kiến.
Mai Quỳnh Như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Cô cũng muốn nói đỡ cho Cao Phong mấy câu, nhưng đối mặt với Viên Văn Bình, ngay cả Mai Hoàng Thiên cũng không có tư cách tiếp lời.
Viên Văn Bình chắp tay sau lưng, híp mắt lại nhìn Cao Phong. Thái độ cường thế của Cao Phong khiến ông ta rất khó chịu, dù gì nơi này cũng là Đà Nẵng, địa bàn của ông ta. Nếu ông ta mặc cho Cao Phong phát triển thì sau này ông ta còn biết để mặt ở đâu?
“Cậu Thiên, tôi nghĩ cậu nên hiểu được một việc, nơi này, là Đà Nẵng.” Viên Văn Bình chậm rãi tiến lên, nhìn Cao Phong nói, trong mắt đã bắt đầu hiện lên đe dọa, chỉ nhằm vào một mình Cao Phong.
“Ông Bình, tôi nghĩ ông cũng nên hiểu được một việc, nơi này, là vùng biển tư nhân của nhà họ Cao.” Cao Phong vẫn bình tĩnh, thậm chí đáp lại bằng giọng điệu thong dong hơn, không chịu nhường nửa bước.