RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2985

“Ông Bình, ông nhìn trên trời đi.” Người đàn ông họ Lưu bình tĩnh nói.

“Trên trời?” Viên Văn Bình sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

Không chỉ mình Viên Văn Bình, những người khác cũng đều ngẩng đầu nhìn trời. Cao Phong phát hiện điện thoại rung lên, cũng lấy di động ra xem thì thấy tin nhắn vừa gửi đến, trong lòng lập tức hiểu được.

“Cái gì? Hai chấm đen kia là thứ gì vậy?”

“Trời đất, hình như là máy bay trực thăng. Ai mà có thể sử dụng máy bay trực thăng vậy?”

“Máy bay trực thăng có gì mà kinh ngạc? Đây là Đà Nẵng, máy bay tư nhân chẳng phải là thường thấy sao?”

“Quan trọng là hai chiếc máy bay trực thăng này không phải loại thường, ông nhìn số hiệu với kiểu dáng của nó đi!”

Mọi người đều bàn tán xôn xao. Trong lòng Viên Văn Bình bỗng nảy sinh linh cảm chẳng lành. Ngẫm lại lời nói của người đàn ông họ Lưu vừa rồi, lại nhìn hai chiếc máy bay trực thăng dần dần đến gần, ông ta không khỏi hoảng hốt.

“Vù vù vù!”

Máy bay trực thăng càng ngày càng gần, tiếng động cơ ầm ĩ pha trộn với tiếng gió tạo ra từ cánh quạt cũng càng ngày càng rõ ràng. Viên Văn Bình nuốt nước miếng, nhìn người đàn ông họ Lưu, lại nhìn Cao Phong, cuối cùng vẫn không vội vã lên tiếng.

Máy bay trực thăng càng ngày càng gần, phương hướng tiến lên chính là hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao. Khi bay đến gần hòn đảo, nó chậm rãi giảm tốc độ, bay xuống dưới, tư thế hung hãn như diều hâu săn mồi.

Máy bay trực thăng dần đến gần, tổng cộng là hai chiếc, kiểu dáng của chúng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.

“Rằn ri… Máy bay của quân đội! Số hiệu 01… Trời đất ơi!”

“Ôi trời! Nhân vật lớn! Số hiệu máy bay trong quân đội chắc chắn là có nhân vật lớn!”

“Nhân vật lớn! Chắc chắn là nhân vật lớn!”

“Có khi nào là người của thủ đô không?”

Rất nhiều người không nhịn được tim đập thình thịch.

“Phạch phạch phạch!”

Hai chiếc máy bay trực thăng rằn ri nhanh chóng hạ cánh xuống dưới, tốc độ cực nhanh. Mặc dù cánh quạt đã giảm tốc độ, nhưng vẫn tạo ra cơn gió lớn khiến người ta khó giữ thăng bằng, thậm chí người cách gần bờ bị thổi rối hết cả tóc, cây cỏ hoa lá bên bờ liên lục lắc lư.

Trái tim của đám Viên Văn Bình dâng lên tận cổ họng, thậm chí không dám nhúc nhích. Lỡ như trong chiếc máy bay này thực sự là người của nhà họ Diệp thủ đô thì kế hoạch của họ sẽ hoàn toàn phá sản. Đám Viên Hoàng Duy chỉ có thể bị đánh một trận mà không làm được gì.

“Rầm! Rầm!”

Hai chiếc máy bay trực thăng đỗ lại bên bờ biển. Cánh quạt dần dần giảm tốc độ, cửa khoang máy bay cũng được mở ra. Một người đàn ông trung niên cùng với một ông lão bước ra.

“Ôi chao!” Đôi mắt Viên Văn Bình sáng lên, sau đó vội vàng nghênh đón. Đám Viên Hoàng Duy cũng sửng sốt, sau đó nở nụ cười xán lạn. Nguyên nhân rất đơn giản, ông lão và người đàn ông trung niên này đến từ thủ đô, nhưng hai người này chính là ô dù của nhà họ Viên.

Lúc trước Viên Văn Bình còn rất khẩn trương, bây giờ thấy hai người này, trong lòng lập tức vui sướng. Nhưng ông ta vừa tiến lên, còn chưa kịp lên tiếng thì ông lão lại quay đầu sang lạnh lùng chán ghét nhìn ông ta. Viên Văn Bình sợ hãi khựng lại, đứng yên tại chỗ. Trước mặt ô dù của mình, ông ta không dám hó hé nửa lời.

“Chẳng phải tôi đã bảo cậu là nhất định phải khách khí với cậu Cao Kình Thiên, dốc hết sức phối hợp với hành động của cậu ấy sao?” Ông lão hừ lạnh.

Lời nói của ông ta khiến mọi người đều sửng sốt. Thì ra ô dù của Viên Văn Bình đến từ thủ đô là để chống lưng cho Cao Phong. Thế là thế nào? Chẳng phải nói Cao Kình Thiên dựa vào vợ mình nên mới có chút quan hệ với nhà họ Diệp hay sao? Bây giờ xem ra, Cao Phong vốn dĩ có bối cảnh rất mạnh ở thủ đô cơ mà?

“Tôi… Tôi…” Viên Văn Bình á khẩu không trả lời được, thậm chí không dám biện minh. Ông ta được như ngày hôm nay đều là nhờ ô dù ở thủ đô, bây giờ ngay cả ô dù cũng nói vậy, ông ta nào dám nói thêm câu nào? Viên Văn Bình bỗng phát hiện lần này mình mắc phải lỗi lầm rất lớn. Một tay che kín bầu trời Đà Nẵng lâu ngày, đương nhiên không thể tránh khỏi bành trướng. Song bây giờ ông ta bỗng hiểu được, địa vị của mình so sánh với bên thủ đô quả thực là không đáng nhắc đến!

“Hừ!” Ông lão hừ lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng đến gần một chiếc máy bay trực thăng khác. Sau đó ông ta đích thân tiến lên mở cửa khoang máy bay, khom lưng đứng chờ. Thấy cảnh này, người chung quanh lại không nhịn được rùng mình. Vẫn còn một nhân vật lớn khác sao?

Một người đàn ông trung niên khí thế chính trực bước ra từ cửa khoang máy bay. Ông mặc trang phục quân đội, đeo quân hàm màu vàng trên vai, cho người ta cảm giác rất chính trực hiên ngang.

“Cấp tá…”

“Tôi đã từng gặp ông ấy! Là người của nhà họ Diệp ở thủ đô!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi