RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2994

Mọi người đều líu lưỡi, hò hét cụng ly.

Một khi uống xỉn trên bàn tiệc, nói sai một câu, rất có khả năng hợp đồng trên chục tỷ đồng sẽ bị thất bại. Nhưng hôm nay họ không cần băn khoăn nhiều như vậy, ở vùng biển của nhà họ Cao này, lấy Cao Phong cầm đầu, họ không cần suy nghĩ nhiều, hiếm khi tìm lại được cảm giác như thời còn trẻ. Mà một khi đã thả lỏng thì tửu lượng cũng dâng lên. Hiện trường vô cùng náo nhiệt.

Hơn mười ngàn binh sĩ Phong Hạo cũng không rảnh rỗi. Bữa tiệc này cũng được coi như bữa tiệc chúc mừng sau cuộc chiến của họ. Một chai rượu trắng mấy chục ngàn lại có hương vị không thua kém rượu ngon cả chục triệu một chai.

“Con gái, con uống ít thôi.” Mai Hoàng Thiên nhìn Mai Quỳnh Như, không nhịn được khuyên một câu. Từ khi bữa tiệc bắt đầu đến nay, Mai Quỳnh Như liên tục uống rượu, trước mặt đặt một chai rượu Ông Đường, một mình nhấm nháp vị cay nồng của ly rượu.

Trước kia Mai Quỳnh Như cũng uống rượu, nhưng chủ yếu là rượu vang đắt đỏ. Hôm nay xem như lần đầu tiên cô ta uống rượu trắng. Chẳng qua cô ta uống thật sự không ít chút nào.

“Cha để con uống đi, con cảm thấy rượu còn ngọt hơn cuộc sống đời thực.” Mai Quỳnh Như ngẩng đầu uống một ngụm rượu, lau khóe mắt cười gượng nói.

Môi Mai Hoàng Thiên khẽ nhúc nhích, trong lòng cũng tràn đầy cay đắng. Đứa trẻ trước kia bị gia tộc ruồng bỏ, bị mỗi người phỉ nhổ, không làm được gì, nhưng ai ngờ chỉ ba năm ngắn ngủi trôi qua đã nhanh chóng đạt tới độ cao như ngày nay? Toàn bộ Đà Nẵng này đều bị anh trấn áp, ngay cả phe phái Viên Văn Bình cũng phải cẩn thận dè dặt trước mặt anh. Quyền thế ngút trời như vậy thật sự khiến người nghẹn họng.

Cao Phong đã trưởng thành, càng khiến những người ở Đà Nẵng ngày xưa quen thuộc với anh bị rúng động từ tận đáy lòng. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây… Phế vật ngày xưa nay đã trở thành người quyền lực nhất thành phố này, thật sự đúng với câu nói thế sự xoay vần, đừng khinh thường người khác.

“Rốt cuộc cậu ta là người như thế nào?” Mai Hoàng Thiên nâng ly rượu, nhìn về phía trung tâm hon đảo.

Người thanh niên vừa rồi đứng trên bệ cao tên là Cao Kình Thiên, vốn dĩ có cơ hội trở thành con rể của mình. Tiếc rằng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ…

“Con không biết rốt cuộc anh ấy là người như thế nào. Con chỉ biết cả đời này, có lẽ con sẽ không tìm thấy người đàn ông nào vĩ đại bằng anh ấy. Có lẽ sau này con sẽ không xiêu lòng vì một người đàn ông nào nữa…” Mai Quỳnh Như im lặng thật lâu, sau đó cười khổ lắc đầu. Cô ta muốn khóc, nhưng lại không khóc được, thậm chí không cảm thấy mình có tư cách rơi lệ. Mình đã lựa chọn con đường này thì dù gì cũng phải đi tới cùng. Song cảm giác trong lòng buồn bã hối tiếc mà không thể khóc này lại rất khó chịu.

“Quỳnh Như, con nên buông đi.” Mai Hoàng Thiên im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn nói.

“Cha đừng khuyên nhủ nữa, con đều hiểu mà. Con cũng biết con không có tư cách khó chịu, bởi vì đây đều là do chính con tạo thành. Trồng nhân nào thì phải gặt quả nấy. Nhưng con buồn quá, con không kìm nén được.” Mai Quỳnh Như cười tự giễu, lại rót thêm một ly rượu, chậm rãi rót vào bụng.

Thế gian có muôn vàn con chữ, nhưng chỉ riêng chữ “tình” là làm tổn thương con người nhất. Ai cũng có thể nói được đủ loại đạo lý, nhưng khi bản thân thật sự đối mặt thì có lẽ sẽ không thể dễ dàng nguôi ngoai.

Mai Hoàng Thiên khẽ hé miệng, muốn khuyên nhủ thêm, nhưng không biết nên mở lời như thế nào.

“Con còn tưởng có lẽ con vẫn còn cơ hội. Nhưng con không ngờ vợ anh ấy lại có quyền thế như vậy, còn có quan hệ với cả nhà họ Diệp ở thủ đô, ha ha ha…” Mai Quỳnh Như đã hoàn toàn hết hy vọng. Tuy rằng Cao Phong đã có gia đình, nhưng cô ta vẫn muốn tranh thủ một phen. Dù gì cô ta cũng được coi là thanh mai trúc mã của Cao Phong. Nhưng ngay vừa rồi, cô ta đã hiểu mình thật sự sẽ không được Cao Phong coi trọng,

Kim Tuyết Mai có quan hệ thân thiết với Diệp Thiên Long, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Diệp ở thủ đô. Chỉ riêng thân phận này đã đủ đè cho Mai Quỳnh Như không ngóc đầu dậy được. Ngẫm lại cô ta tự cho mình là công chúa của nhà họ Mai thì có thể khinh thường Cao Phong, bây giờ cô ta mới hiểu, người mình không trân trọng sẽ có người khác trân trọng thay. Giống như Kim Tuyết Mai coi Cao Phong như bảo bối vậy.

“Đúng vậy. Hiện giờ độ cao của cậu ta, chúng ta thậm chí còn không có tư cách ngước nhìn.” Mai Hoàng Thiên cũng chấp nhận sự thật.

Mai Quỳnh Như gật đầu, sau đó uống cạn rượu trong ly. Sau đó, cô ta bình tĩnh nói: “Cha, hôm nay con về nhà sẽ đặt vé máy bay, con muốn ra ngoài giải sầu.”

“Con đi đâu?” Mai Hoàng Thiên không khỏi khẩn trương.

“Đi đâu ấy à… Có lẽ là trong nước, có lẽ là nước ngoài. Con cũng không biết nữa. Con chỉ muốn đi chỗ khác dạo chơi, con đã ở Đà Nẵng quá lâu, cho nên muốn ra ngoài một chuyến.”

Mai Quỳnh Như càng nói, ánh mắt càng kiên định. Cuối cùng cô ta cũng hiểu được bản thân mình ếch ngồi đáy giếng cỡ nào.

Cho nên cô ta muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới.

Mai Hoàng Thiên chần chờ thật lâu, sau đó gật đầu. Lần này, ông ta quyết định tôn trọng sự lựa chọn của Mai Quỳnh Như.

Mai Quỳnh Như suy nghĩ một lát, lại rót thêm rượu cho mình.

“Sao vậy, uống rượu giải sầu à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi