Chương 2999
“Thưa gia chủ, đều đã rời đi rồi, sĩ quan Bình cũng đã lên máy bay trực thăng rời đi. Trước kia đi, ông ấy có chuyển lời cho cậu rằng buổi tối trung tướng Long sẽ đích thân gọi điện thoại tới nói chuyện với cậu, kêu cậu nhớ mở di động.” Lâm Vạn Quân vừa nói vừa ngồi xuống.
“Ừ.” Cao Phong gật đầu, chuyện bên ngoài xem như đã xong xuôi.
“Anh Phong, quay lại chuyện của chúng ta đi. Anh cần bọn em làm gì? Anh cứ ra lệnh đi.” Long Tuấn Hạo vỗ ngực.
“Rolls-Royce, Bentley, Porsche Panamera, Maybach, Merscedes-Benz G-Class AMG, BMW 7-series. Tổng cộng sáu đoàn xe, các cậu mỗi người dẫn đầu một đoàn.” Cao Phong uống một ngụm trà rồi sắp đặt.
“Được, không thành vấn đề!” Mọi người đều gật đầu.
“Anh Phong, em không hiểu lắm, thực ra còn nhiều loại xe cao cấp hơn, tại sao anh lại chọn mấy loại xe này?” Liễu Tông Trạch rất khó hiểu.
“Bởi vì…” Cao Phong dừng lại một chút, ngắm nghía ly trà trong tay, cười nói: “Bởi vì chiếc xe đầu tiên tôi mua khi còn ở Hà Nội chính là BMW, mà Tuyết Mai cũng thích BMW. Còn Rolls-Royce với Bentley cũng là xe tôi từng mua ở Hà Nội. Còn Maybach với xe Benz thì đều từng là những loại xe tôi sử dụng trong khoảng thời gian qua.”
Lúc nói chuyện, trong mắt Cao Phong tràn đầy hồi ức. Đây là sự gửi gắm tình cảm đặc biệt. Cứ như thể chúng tượng trưng cho quãng đường nhấp nhô của Cao Phong. Bentley, Rolls-Royce và BMW ở Hà Nội, Maybach, còn có chiếc Santana màu trắng ở bi*n đ*ng, cùng với Mercedes-Benz G ở thủ đô… Mỗi chiếc xe này đều từng chở Cao Phong đến rất nhiều nơi, cho nên có ý nghĩa đặc thù. Nếu không phải Santana thật sự quá bình dân, anh còn định kiếm 999 chiếc nữa ấy chứ.
“OK, em đã hiểu.” Liễu Tông Trạch lập tức gật đầu.
“Tông Trạch, Tuấn Hạo, anh Thành, anh Minh, cùng với anh Quân, Đại Minh, sáu người mỗi người dẫn đầu một đoàn xe nhé?” Cao Phong ngẩng đầu hỏi sáu người.
Liễu Tông Trạch, Long Tuấn Hạo, Cao Kim Thành, Cao Quang Minh, Lý Anh Quân, Khúc Đại Minh lập tức đứng dậy, vỗ ngực nói không thành vấn đề.
“Chuyện này, anh Phong, em cảm thấy em nên nói mấy câu.” Sau khi ngồi xuống Liễu Tông Trạch bỗng lên tiếng.
“Cái gì?” Cao Phong tò mò hỏi.
“Anh đừng để thằng Tuấn Hạo này dẫn đầu đoàn rước dâu. Em cứ cảm thấy nó vẫn nhớ thương chị Tuyết Mai, em sợ nó sẽ cướp dâu.” Liễu Tông Trạch nghiêm trang nói.
“Gì?” Long Tuấn Hạo bỗng trợn mắt lên. Đám Khúc Đại Minh đều cố gắng nhịn cười, không dám nói lời nào.
“Tuấn Hạo, có phải cậu nên giải thích với tôi không?” Cao Phong cố ý nhíu mày nhìn Long Tuấn Hạo.
Long Tuấn Hạo ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt bi phẫn, nghiến răng nghiến lợi kêu: “Đại ca, mấy người tha cho tôi đi! Lão Trạch, cậu muốn hại chết tôi đúng không? Anh Phong đừng nghe thằng này nói bậy, thật đấy! Cái đầu còn sáng bóng hơn bóng đèn như đầu em thì sao chị Tuyết Mai có thể coi trọng em đây? Anh đừng đùa!”
Thấy vẻ mặt kinh sợ của Long Tuấn Hạo, mọi người đều cười phá lên. Cao Phong cũng không nhịn được lắc đầu, bất đắc dĩ cười khẽ. Họ cùng nhau đi qua bao nhiêu chặng đường, coi như cũng hiểu biết nhau. Chỉ dựa vào hồi Cao Phong bị mất trí nhớ, Long Tuấn Hạo một thân một mình lái một chiếc Porsche đến bất động sản Phong Mai tìm Cao Bằng nói chuyện, sau này còn một mình trở về Tam Giác Vàng, tích trữ lực lượng cho Cao Phong, bao nhiêu lần bồi hồi bên bờ vực sống còn, chỉ chờ Cao Phong ra lệnh một tiếng, anh ta sẽ dẫn người xông về. Tình nghĩa như vậy, Cao Phong có thể tín nhiệm anh ta tuyệt đối. Cho nên câu nói này chỉ là vui đùa mà thôi.
“Ngày mai tranh thủ thời gian chuẩn bị, sau đó muộn nhất là 6 giờ chiều, chúng ta sẽ xuất phát. Đằng trước nhất định phải có xe mở đường, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng ta. Lúc đó tôi sẽ đích thân nghênh đón cô ấy đến Đà Nẵng.” Cao Phong đứng dậy, đôi mắt sáng ngời.
Lúc trước anh và Kim Tuyết Mai lẻ loi ở thị trấn bi*n đ*ng, hai người nương tựa lẫn nhau, Kim Tuyết Mai từng nói với anh rằng cô không biết rốt cuộc kết quả gì mới xứng đáng với con đường vất vả của hai người. Vậy thì ngày kia, Cao Phong sẽ cho Kim Tuyết Mai thấy kết quả là gì.
“Không thành vấn đề!” Mọi người đồng ý, sau đó rời khỏi phòng.
Tối ngày mai, đoàn xe cao cấp mấy ngàn chiếc siêu xe cùng nhau lên đường đi trong đêm, rước Kim Tuyết Mai đến vùng biển nhà họ Cao. Lễ cưới này chắc chắn sẽ làm chấn động cả Việt Nam.
Mọi người đều tràn đầy mong chờ. Những người đã tận mắt chứng kiến ba năm qua của Cao Phong và Kim Tuyết Mai cũng tràn đầy cảm khái, cuối cùng hai người họ cũng sắp tu thành chính quả, chỉ hy vọng lần này sẽ không xảy ra bất trắc gì nữa.
“Con người có lúc sớm tối họa phúc, tôi không biết mình có thể ở bên cô ấy bao lâu, nhưng chí ít trong lúc ở bên cạnh cô ấy, tôi muốn cho cô ấy cuộc sống tốt nhất mà mình có thể làm được. Ít nhất những người phụ nữ khác có, tôi cũng muốn cô ấy sẽ có, hơn nữa còn có rất nhiều.” Cao Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói đầy cảm khái.
Nghe vậy, Lâm Vạn Quân gật đầu thật mạnh, nghiêm túc nói: “Cô Tuyết Mai nên được như thế, cô ấy xứng đáng!”
Cao Phong nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ thì thào: “Đúng thế, cô ấy xứng đáng.”