RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3005

“Tôi không biết mình còn có thể bảo vệ bao lâu, nhưng như cậu đã nói, chỉ cần ngày nào tôi còn sống, chắc chắn tôi sẽ dốc hết những thức mình có.” Lâm Vạn Quân nói, sau đó cất bước vào phòng họp, chuẩn bị đích thân xử lý chuyện kế tiếp.

Cao Phong về phòng mình, yên lặng ngồi trên giường một lát. Anh tự hỏi mình, trong lòng anh thật sự không trách cứ Lâm Vạn Quân, không hề. Anh hiểu được dụng tâm của Lâm Vạn Quân. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Trước kia Lương Minh Hiệp đã để lại nỗi ám ảnh khó phai mờ trong lòng Lâm Vạn Quân. Cao Phong cũng không muốn chuyện như vậy lại xảy ra thêm lần nữa.

“Chú Quân, thực tế chú làm đúng. Chẳng qua là suy nghĩ trong lòng cháu quấy phá mà thôi.” Cao Phong thở dài, không suy nghĩ về chuyện này nữa.

Hút hết điếu thuốc, Cao Phong gọi điện thoại cho Kim Tuyết Mai.

“Chồ… Cao Phong…” Điện thoại kết nối, giọng Kim Tuyết Mai lập tức vang lên. Cao Phong biết chắc chắn Kim Tuyết Ngọc và Cao Tử Hàn đang ở bên cạnh cô ấy, cho nên cô ấy mới ngượng ngùng.

“Em thu dọn đồ đạc xong chưa?” Cao Phong bình ổn cảm xúc, cười hỏi. Dù tâm trạng khó chịu cỡ nào, chỉ cần nghe được giọng của Kim Tuyết Mai, Cao Phong sẽ cảm thấy trong lòng bình yên. Cho dù chỉ nghe được giọng nói của cô ấy, anh cũng có thể tưởng tượng ra nụ cười ngọt ngào của Kim Tuyết Mai ở đầu dây bên kia.

“Sắp thu dọn xong rồi. Em với Tuyết Ngọc và Tử Hàn định tranh thủ thời gian dọn luôn một thể cho xong.” Kim Tuyết Mai cười nói.

“Tuyết Ngọc với Tử Hàn cũng thu dọn xong rồi à?” Cao Phong cũng cười.

“Ờ… Tử Hàn dọn xong rồi, nhưng Tuyết Ngọc… Em ấy bảo là còn chút việc nên không muốn qua đó.” Kim Tuyết Mai không vui nói.

“Sao vậy? Chỗ này có nơi ở cho cô ấy mà? Sợ không quen à?” Cao Phong sửng sốt. Đôi lúc con người chính là như vậy, bình thường ở gần nhau thì không thấy gì, nhưng một khi thật sự phải chia tay thì trong lòng sẽ cảm thấy hụt hẫng.

“Em cũng không biết nữa… Để em khuyên nhủ em ấy.” Kim Tuyết Mai gật đầu nói.

“Ừ. Được rồi, anh chỉ hỏi em một chút thôi, ngày mai anh không đến đón em được. Có lẽ phải chờ đến ngày kia.” Cao Phong nói rõ ràng.

“Sao vậy… À, em hiểu em hiểu, anh còn chuyện chưa giải quyết xong đúng không? Không sao đâu, anh làm cho xong đi, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.” Kim Tuyết Mai sửng sốt, sau đó vội vàng đáp, thái độ khéo léo hiểu lòng người.

Cao Phong hơi buồn cười. Rõ ràng Kim Tuyết Mai đang giả vờ như không có việc gì, nhưng Cao Phong vẫn dễ dàng nhận thấy cô ấy hơi thất vọng. Đó là vì mỗi thời mỗi khắc Kim Tuyết Mai đều muốn được ở bên cạnh Cao Phong. Cao Phong cũng hiểu cảm giác ấy, bởi vì anh cũng muốn như vậy. Tuy nhiên chờ đến khi anh dẫn theo đoàn xe rước dâu xa hoa qua đó, Kim Tuyết Mai sẽ hiểu rõ mọi chuyện.

“Ừ. Vậy thì em chờ anh một ngày nhé. Sáng ngày kia, anh sẽ xuất hiện ở thành phố Hà Nội.” Cao Phong cười nói.

“Vâng vâng.” Kim Tuyết Mai ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người lại trò chuyện thêm một lát rồi mới cúp điện thoại. Cao Phong nhìn đồng hồ, chuẩn bị ăn tối xong rồi gọi điện thoại cho Diệp Thiên Long để xem ông ta có chuyện gì muốn tìm mình.

Cùng lúc đó, trong biệt thự trên đỉnh núi Bồng Thiên ở thành phố Hà Nội, bây giờ là hơn năm giờ chiều, mặt trời đã dần ngả về tây.

Sơn trang Bồng Thiên quay lưng về phía bắc, cổng hướng về phía nam. Lúc này ánh tà dương chiếu từ bên phải như phủ thêm một lớp lụa mỏng màu đỏ rực cho cả ngọn núi. Dưới chân núi, một trăm năm mươi thanh niên mặc đồ đen xếp hàng đi lên núi, thay ca với các thanh niên trực ca trước.

Hiện nay, núi Bồng Thiên có một trăm nhân viên bảo vệ. Buổi tối còn sẽ có thêm lực lượng bảo an. Mặc dù Cao Phong đến Đà Nẵng dẫn theo đa số binh lực, song vẫn để lại đủ lực lượng bảo vệ ở Hà Nội, đủ để bảo đảm cho sự an toàn của gia đình Kim Tuyết Mai. Trừ phi đối phương lái xe tăng đại bác máy bay trực thăng đến tấn công, nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Chỉ có quân đội mới sở hữu mấy thứ đó, lực lượng tư nhân đừng hòng tơ tưởng. Mà bên phía quân đội lại có Diệp Thiên Long chống lưng, ai dám đối phó với Kim Tuyết Mai? Thế nên Cao Phong rất yên tâm về thành phố Hà Nội.

Lúc này, trong biệt thự, Trần Vân Lan, Cao Tử Hàn cùng với Kim Tuyết Ngọc, Kiều Thu Vân đang bận rộn làm việc. Sau hôm sinh nhật của Kiều Thu Vân, Cao Phong đã rời khỏi Hà Nội. Trước khi đi, anh nói với Kim Tuyết Mai rằng cô có quyền quyết định Kiều Thu Vân ở lại hay rời đi. Kim Tuyết Mai chần chờ một hồi rồi vẫn giữ Kiều Thu Vân ở lại đây.

“Mẹ, mẹ với Tuyết Ngọc qua đây một chút.” Kim Tuyết Mai một tay nâng bụng, đến bên cửa kêu lên.

“Ừ!” Kiều Thu Vân với Kim Tuyết Ngọc đều gật đầu, sau đó vào phòng.

“Sao vậy Tuyết Mai? Con thấy khó chịu à?” Kim Tuyết Mai ngồi xuống bên cạnh Kim Tuyết Mai, nắm tay cô hỏi. Qua mấy ngày tiếp xúc, Kim Tuyết Mai có thể cảm nhận được Kiều Thu Vân đã thay đổi rất lớn.

Suy cho cùng là vì Cao Phong đã hoàn toàn giải tỏa khúc mắc của bà ta. Chỉ có thể nói bản chất bà ta không phải là người xấu xa gì, chẳng qua lúc trước bị thù hận và ích lợi che mắt, còn bị nỗi ám ảnh ngày xưa che giấu trái tim. Nhưng trải qua nhiều chuyện, những oán hận của bà ta đã tan theo làn giá.

“Con không có việc gì, chỉ tò mò tại sao mẹ với em không chịu tới Đà Nẵng? Tuyết Ngọc, chẳng phải chúng ta đã từng hứa hẹn là sẽ chung sống với nhau cả đời sao? Cả mẹ nữa, trước kia mẹ rất hâm mộ nhà họ Cao ở Đà Nẵng cơ mà? Bây giờ Cao Phong cho chúng ta cơ hội này, sao mẹ với em lại không muốn đi?” Kim Tuyết Mai khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi